《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)

作者:刘禹锡 朝代:唐代
《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)原文

《竹枝词二首·其一》 刘禹锡

杨柳青青江水平,闻郎江上踏歌声。
(踏歌声 一作:唱歌声)
东边日出西边雨,道是无晴却有晴。
(却有晴 一作:还有晴)

作者简介(刘禹锡)

刘禹锡头像

刘禹锡(772-842),字梦得,汉族,中国唐朝彭城(今徐州)人,祖籍洛阳,唐朝文学家,哲学家,自称是汉中山靖王后裔,曾任监察御史,是王叔文政治改革集团的一员。唐代中晚期著名诗人,有“诗豪”之称。他的家庭是一个世代以儒学相传的书香门第。政治上主张革新,是王叔文派政治革新活动的中心人物之一。后来永贞革新失败被贬为朗州司马(今湖南常德)。据湖南常德历史学家、收藏家周新国先生考证刘禹锡被贬为朗州司马其间写了著名的“汉寿城春望”。

竹枝词二首·其一翻译及注释

翻译
杨柳青青江水宽又平,听见情郎江上踏歌声。
东边日出西边下起雨,说是无晴但是还有晴。

注释
⑴竹枝词:乐府近代曲名。又名《竹枝》。原为四川东部一带民歌,唐代诗人刘禹锡根据民歌创作新词,多写男女爱情和三峡的风情,流传甚广。后代诗人多以《竹枝词》为题写爱情和乡土风俗。其形式为七言绝句。
⑵晴:与“情”谐音。《全唐诗》:也写作“情”。

竹枝词二首·其一翻译二

杨柳青翠,江水平静清澈。在这美好的环境里,少女忽然听到自己心上人的歌声,从江边传来。他一边朝着江边走来,一边唱着歌,他是不是对自己也有点意思呢?少女并不清楚。
因此她想到:这个人有点像黄梅时节晴雨不定的天气,说它是晴天,西边还下着雨;说它是雨天,东边又还出着太阳。是晴是雨,真令人难以捉摸。

竹枝词二首·其一鉴赏

  《竹枝词》是古代四川东部的一种民歌,人民边舞边唱,用鼓和短笛伴奏。赛歌时,谁唱得最多,谁就是优胜者。刘禹锡任夔(kuí)州刺史时,非常喜爱这种民歌,他学习屈原作《九歌》的精神,采用了当地民歌的曲谱,制成新的《竹枝词》,描写当地山水风俗和男女爱情,富于生活气息。体裁和七言绝句一样。但在写作上,多用白描手法,少用典故,语言清新活泼,生动流畅,民歌气息浓厚。刘禹锡创作多首《竹枝词》,这是其中一首。

  这是一首描写青年男女爱情的诗歌。它描写了一个初恋的少女在杨柳青青、江平如镜的清丽的春日里,听到情郎的歌声所产生的内心活动。

  首句“杨柳青青江水平”,描写少女眼前所见景物,用的是起兴手法。所谓“兴”,就是触物起情,它与后文要表达的情事。并无直接关系,但在诗中却是不可少的。这一句描写的春江杨柳,最容易引起人的情思,于是很自然地引出了第二句:“闻郎江上唱歌声”。这一句是叙事,写这位少女在听到情郎的歌声时起伏难平的心潮。最后两句:“东边日出西边雨,道是无晴却有晴”,是两个巧妙的隐喻,用的是语意双关的手法。“东边日出”是“有晴”,“西边雨”是“无晴”。“晴”和“情”谐音,“有晴”、“无晴”是“有情”、“无情”的隐语。“东边日出西边雨”,表面是“有晴”、“无晴”的说明,实际上却是“有情”、“无情”的比喻。这使这个少女听了,真是感到难以捉摸,心情忐忑不安。但她是一个聪明的女子,她从最后一句辨清了情郎对她是有情的,因为句中的“有”、“无”两字中,着重的是“有”。因此,她内心又不禁喜悦起来。这句用语意双关的手法,既写了江上阵雨天气,又把这个少女的迷惑、眷恋和希望一系列的心理活动巧妙地描绘出来。

  此诗以多变的春日天气来造成双关,以“晴”寓“情”,具有含蓄的美,对于表现女子那种含羞不露的内在感情,十分贴切自然。最后两句一直成为后世人们所喜爱和引用的佳句。

  用谐音双关语来表达思想感情,是我国从古代到现代民歌中常用的一种表现手法。这首诗用这种方法来表达青年男女的爱情,更为贴切自然,既含蓄,又明朗,音节和谐,颇有民歌风情,但写得比一般民歌更细腻,更含蓄。因此,历来为人们所喜爱传诵。

竹枝词二首·其一创作背景

  刘禹锡于唐穆宗长庆二年(822)正月至长庆四年(824)夏在夔(kuí)州任刺史,作《竹枝词》十一首。十一首《竹枝词》分为两组,这是其中一组二首,作于另九首(《竹枝词九首》)之后,大约是诗人前组九首完成后,又重新创做完成的,又不想在前九首后面再加上十首、十一首之题,故又题为《竹枝词二首》。

《竹枝词二首·其一》刘禹锡 拼音读音参考

zhú zhī cí èr shǒu qí yī
竹枝词二首·其一

yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng, wén láng jiāng shàng tà gē shēng.
杨柳青青江水平,闻郎江上踏歌声。
tà gē shēng yī zuò: chàng gē shēng
(踏歌声 一作:唱歌声)
dōng biān rì chū xī biān yǔ, dào shì wú qíng què yǒu qíng.
东边日出西边雨,道是无晴却有晴。
què yǒu qíng yī zuò: hái yǒu qíng
(却有晴 一作:还有晴)

《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)拼音解读

《zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī 》 liú yǔ xī

yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng ,wén láng jiāng shàng tà gē shēng 。
(tà gē shēng yī zuò :chàng gē shēng )
dōng biān rì chū xī biān yǔ ,dào shì wú qíng què yǒu qíng 。
(què yǒu qíng yī zuò :hái yǒu qíng )

zuò zhě jiǎn jiè (liú yǔ xī )

liú yǔ xī tóu xiàng

liú yǔ xī (772-842),zì mèng dé ,hàn zú ,zhōng guó táng cháo péng chéng (jīn xú zhōu )rén ,zǔ jí luò yáng ,táng cháo wén xué jiā ,zhé xué jiā ,zì chēng shì hàn zhōng shān jìng wáng hòu yì ,céng rèn jiān chá yù shǐ ,shì wáng shū wén zhèng zhì gǎi gé jí tuán de yī yuán 。táng dài zhōng wǎn qī zhe míng shī rén ,yǒu “shī háo ”zhī chēng 。tā de jiā tíng shì yī gè shì dài yǐ rú xué xiàng chuán de shū xiāng mén dì 。zhèng zhì shàng zhǔ zhāng gé xīn ,shì wáng shū wén pài zhèng zhì gé xīn huó dòng de zhōng xīn rén wù zhī yī 。hòu lái yǒng zhēn gé xīn shī bài bèi biǎn wéi lǎng zhōu sī mǎ (jīn hú nán cháng dé )。jù hú nán cháng dé lì shǐ xué jiā 、shōu cáng jiā zhōu xīn guó xiān shēng kǎo zhèng liú yǔ xī bèi biǎn wéi lǎng zhōu sī mǎ qí jiān xiě le zhe míng de “hàn shòu chéng chūn wàng ”。

zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī fān yì jí zhù shì

fān yì
yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ kuān yòu píng ,tīng jiàn qíng láng jiāng shàng tà gē shēng 。
dōng biān rì chū xī biān xià qǐ yǔ ,shuō shì wú qíng dàn shì hái yǒu qíng 。

zhù shì
⑴zhú zhī cí :lè fǔ jìn dài qǔ míng 。yòu míng 《zhú zhī 》。yuán wéi sì chuān dōng bù yī dài mín gē ,táng dài shī rén liú yǔ xī gēn jù mín gē chuàng zuò xīn cí ,duō xiě nán nǚ ài qíng hé sān xiá de fēng qíng ,liú chuán shèn guǎng 。hòu dài shī rén duō yǐ 《zhú zhī cí 》wéi tí xiě ài qíng hé xiāng tǔ fēng sú 。qí xíng shì wéi qī yán jué jù 。
⑵qíng :yǔ “qíng ”xié yīn 。《quán táng shī 》:yě xiě zuò “qíng ”。

zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī fān yì èr

yáng liǔ qīng cuì ,jiāng shuǐ píng jìng qīng chè 。zài zhè měi hǎo de huán jìng lǐ ,shǎo nǚ hū rán tīng dào zì jǐ xīn shàng rén de gē shēng ,cóng jiāng biān chuán lái 。tā yī biān cháo zhe jiāng biān zǒu lái ,yī biān chàng zhe gē ,tā shì bú shì duì zì jǐ yě yǒu diǎn yì sī ne ?shǎo nǚ bìng bú qīng chǔ 。
yīn cǐ tā xiǎng dào :zhè gè rén yǒu diǎn xiàng huáng méi shí jiē qíng yǔ bú dìng de tiān qì ,shuō tā shì qíng tiān ,xī biān hái xià zhe yǔ ;shuō tā shì yǔ tiān ,dōng biān yòu hái chū zhe tài yáng 。shì qíng shì yǔ ,zhēn lìng rén nán yǐ zhuō mō 。

zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī jiàn shǎng

  《zhú zhī cí 》shì gǔ dài sì chuān dōng bù de yī zhǒng mín gē ,rén mín biān wǔ biān chàng ,yòng gǔ hé duǎn dí bàn zòu 。sài gē shí ,shuí chàng dé zuì duō ,shuí jiù shì yōu shèng zhě 。liú yǔ xī rèn kuí (kuí)zhōu cì shǐ shí ,fēi cháng xǐ ài zhè zhǒng mín gē ,tā xué xí qū yuán zuò 《jiǔ gē 》de jīng shén ,cǎi yòng le dāng dì mín gē de qǔ pǔ ,zhì chéng xīn de 《zhú zhī cí 》,miáo xiě dāng dì shān shuǐ fēng sú hé nán nǚ ài qíng ,fù yú shēng huó qì xī 。tǐ cái hé qī yán jué jù yī yàng 。dàn zài xiě zuò shàng ,duō yòng bái miáo shǒu fǎ ,shǎo yòng diǎn gù ,yǔ yán qīng xīn huó pō ,shēng dòng liú chàng ,mín gē qì xī nóng hòu 。liú yǔ xī chuàng zuò duō shǒu 《zhú zhī cí 》,zhè shì qí zhōng yī shǒu 。

  zhè shì yī shǒu miáo xiě qīng nián nán nǚ ài qíng de shī gē 。tā miáo xiě le yī gè chū liàn de shǎo nǚ zài yáng liǔ qīng qīng 、jiāng píng rú jìng de qīng lì de chūn rì lǐ ,tīng dào qíng láng de gē shēng suǒ chǎn shēng de nèi xīn huó dòng 。

  shǒu jù “yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng ”,miáo xiě shǎo nǚ yǎn qián suǒ jiàn jǐng wù ,yòng de shì qǐ xìng shǒu fǎ 。suǒ wèi “xìng ”,jiù shì chù wù qǐ qíng ,tā yǔ hòu wén yào biǎo dá de qíng shì 。bìng wú zhí jiē guān xì ,dàn zài shī zhōng què shì bú kě shǎo de 。zhè yī jù miáo xiě de chūn jiāng yáng liǔ ,zuì róng yì yǐn qǐ rén de qíng sī ,yú shì hěn zì rán dì yǐn chū le dì èr jù :“wén láng jiāng shàng chàng gē shēng ”。zhè yī jù shì xù shì ,xiě zhè wèi shǎo nǚ zài tīng dào qíng láng de gē shēng shí qǐ fú nán píng de xīn cháo 。zuì hòu liǎng jù :“dōng biān rì chū xī biān yǔ ,dào shì wú qíng què yǒu qíng ”,shì liǎng gè qiǎo miào de yǐn yù ,yòng de shì yǔ yì shuāng guān de shǒu fǎ 。“dōng biān rì chū ”shì “yǒu qíng ”,“xī biān yǔ ”shì “wú qíng ”。“qíng ”hé “qíng ”xié yīn ,“yǒu qíng ”、“wú qíng ”shì “yǒu qíng ”、“wú qíng ”de yǐn yǔ 。“dōng biān rì chū xī biān yǔ ”,biǎo miàn shì “yǒu qíng ”、“wú qíng ”de shuō míng ,shí jì shàng què shì “yǒu qíng ”、“wú qíng ”de bǐ yù 。zhè shǐ zhè gè shǎo nǚ tīng le ,zhēn shì gǎn dào nán yǐ zhuō mō ,xīn qíng tǎn tè bú ān 。dàn tā shì yī gè cōng míng de nǚ zǐ ,tā cóng zuì hòu yī jù biàn qīng le qíng láng duì tā shì yǒu qíng de ,yīn wéi jù zhōng de “yǒu ”、“wú ”liǎng zì zhōng ,zhe zhòng de shì “yǒu ”。yīn cǐ ,tā nèi xīn yòu bú jìn xǐ yuè qǐ lái 。zhè jù yòng yǔ yì shuāng guān de shǒu fǎ ,jì xiě le jiāng shàng zhèn yǔ tiān qì ,yòu bǎ zhè gè shǎo nǚ de mí huò 、juàn liàn hé xī wàng yī xì liè de xīn lǐ huó dòng qiǎo miào dì miáo huì chū lái 。

  cǐ shī yǐ duō biàn de chūn rì tiān qì lái zào chéng shuāng guān ,yǐ “qíng ”yù “qíng ”,jù yǒu hán xù de měi ,duì yú biǎo xiàn nǚ zǐ nà zhǒng hán xiū bú lù de nèi zài gǎn qíng ,shí fèn tiē qiē zì rán 。zuì hòu liǎng jù yī zhí chéng wéi hòu shì rén men suǒ xǐ ài hé yǐn yòng de jiā jù 。

  yòng xié yīn shuāng guān yǔ lái biǎo dá sī xiǎng gǎn qíng ,shì wǒ guó cóng gǔ dài dào xiàn dài mín gē zhōng cháng yòng de yī zhǒng biǎo xiàn shǒu fǎ 。zhè shǒu shī yòng zhè zhǒng fāng fǎ lái biǎo dá qīng nián nán nǚ de ài qíng ,gèng wéi tiē qiē zì rán ,jì hán xù ,yòu míng lǎng ,yīn jiē hé xié ,pō yǒu mín gē fēng qíng ,dàn xiě dé bǐ yī bān mín gē gèng xì nì ,gèng hán xù 。yīn cǐ ,lì lái wéi rén men suǒ xǐ ài chuán sòng 。

zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī chuàng zuò bèi jǐng

  liú yǔ xī yú táng mù zōng zhǎng qìng èr nián (822)zhèng yuè zhì zhǎng qìng sì nián (824)xià zài kuí (kuí)zhōu rèn cì shǐ ,zuò 《zhú zhī cí 》shí yī shǒu 。shí yī shǒu 《zhú zhī cí 》fèn wéi liǎng zǔ ,zhè shì qí zhōng yī zǔ èr shǒu ,zuò yú lìng jiǔ shǒu (《zhú zhī cí jiǔ shǒu 》)zhī hòu ,dà yuē shì shī rén qián zǔ jiǔ shǒu wán chéng hòu ,yòu zhòng xīn chuàng zuò wán chéng de ,yòu bú xiǎng zài qián jiǔ shǒu hòu miàn zài jiā shàng shí shǒu 、shí yī shǒu zhī tí ,gù yòu tí wéi 《zhú zhī cí èr shǒu 》。

《zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī 》liú yǔ xī pīn yīn dú yīn cān kǎo

zhú zhī cí èr shǒu qí yī
zhú zhī cí èr shǒu ·qí yī

yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng, wén láng jiāng shàng tà gē shēng.
yáng liǔ qīng qīng jiāng shuǐ píng ,wén láng jiāng shàng tà gē shēng 。
tà gē shēng yī zuò: chàng gē shēng
(tà gē shēng yī zuò :chàng gē shēng )
dōng biān rì chū xī biān yǔ, dào shì wú qíng què yǒu qíng.
dōng biān rì chū xī biān yǔ ,dào shì wú qíng què yǒu qíng 。
què yǒu qíng yī zuò: hái yǒu qíng
(què yǒu qíng yī zuò :hái yǒu qíng )


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

刘禹锡 刘禹锡 刘禹锡(772-842)字梦得,洛阳人,为匈奴族后裔。晚年任太子宾客,世称「刘宾客」。他和柳宗元一同参预那唐朝永贞年间短命的政治改革,结果一同贬谪远郡,顽强地生活下来,晚年回到洛阳,仍有「马思边草拳毛动」的豪气。他的诗精炼含蓄,往往能以清新的语言表达自己对人生或历史的深刻理解, 因而被白居易推崇备至, 誉为「诗豪」。他在远谪湖南、四川时,接触到少数民族的生活,并受到当地民歌的一些影响,创作出《竹枝》、《浪淘沙》诸词,给后世留下「银钏金钗来负水,长刀短笠去烧畲」的民俗画面。至于「东边日出西边雨,道是无晴还有晴」,更是地道的民歌风味了。他在和白居易的《春词》时,曾注明「依《忆江南》曲拍为句」,这是中国文学史上依曲填词的最早记录。

刘禹锡的诗词

  • 《竹枝词九首》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词九首 刘禹锡)
  • 竹枝(日出三竿春雾消)
  • 金陵怀古(潮满冶城渚)
  • 浪淘沙·九曲黄河万里沙
  • 潇湘神·斑竹枝
  • 汉寿城春望(汉寿城边野草春)
  • 巫山神女庙(巫山十二郁苍苍)
  • 《竹枝词九首·其九》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词九首·其九 刘禹锡)
  • 插田歌(冈头花草齐)
  • 酬乐天扬州初逢席上见赠(巴山楚水凄凉地)
  • 唐代诗词推荐

  • 寄河中杨少尹
  • 喜弟承检登科
  • 《初秋》初秋孟浩然原文、翻译、赏析和诗意
  • 春残
  • 答从叔愈
  • 上令狐相公
  • 赠皇甫垣
  • 梦中和句
  • 叶简占失牛
  • 月夕有怀
  • 《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)原文,《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)翻译,《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)赏析,《竹枝词二首·其一》刘禹锡原文、翻译、赏析和诗意(竹枝词二首·其一 刘禹锡)阅读答案,出自刘禹锡的作品

    诗词类别

    刘禹锡的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语