《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)

作者:苏轼 朝代:宋代
《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)原文

《鹧鸪天》 苏轼

林断山明竹隐墙。
乱蝉衰草小池塘。
翻空白鸟时时见,照水红蕖细细香。
村舍外,古城旁。
杖藜徐步转斜阳。
殷勤昨夜三更雨,又得浮生一日凉。

作者简介(苏轼)

苏轼头像

苏轼(1037-1101),北宋文学家、书画家、美食家。字子瞻,号东坡居士。汉族,四川人,葬于颍昌(今河南省平顶山市郏县)。一生仕途坎坷,学识渊博,天资极高,诗文书画皆精。其文汪洋恣肆,明白畅达,与欧阳修并称欧苏,为“唐宋八大家”之一;诗清新豪健,善用夸张、比喻,艺术表现独具风格,与黄庭坚并称苏黄;词开豪放一派,对后世有巨大影响,与辛弃疾并称苏辛;书法擅长行书、楷书,能自创新意,用笔丰腴跌宕,有天真烂漫之趣,与黄庭坚、米芾、蔡襄并称宋四家;画学文同,论画主张神似,提倡“士人画”。著有《苏东坡全集》和《东坡乐府》等。

鹧鸪天·林断山明竹隐墙翻译及注释

翻译
  远处郁郁葱葱的树林尽头,有耸立的高山。近处竹林围绕的屋舍边,有长满衰草的小池塘,蝉鸣缭乱。空中不时有白色的小鸟飞过,塘中红色的荷花散发幽香。
  在乡村的野外,古城墙的近旁,我手拄藜杖慢步徘徊,转瞬已是夕阳。昨夜天公殷殷勤勤地降下一场微雨,今天又能使漂泊不定的人享受一日的爽心清凉。

注释
⑴鹧鸪天:词牌名。
⑵林断山明:树林断绝处,山峰显现出来。
⑶翻空:飞翔在空中。
⑷红蕖(qú):荷花。
⑸古城:当指黄州古城。
⑹杖藜 :拄着藜杖。杜甫《漫兴九首》其五:“杖藜徐步立芳洲。”藜:一种草本植物,这里指藜木拐杖。
⑺殷勤:劳驾,有劳。
⑻浮生:意为世事不定,人生短促。李涉《题鹤林寺僧舍》:“偶经竹院逢僧话,又得浮生半日闲。”

鹧鸪天·林断山明竹隐墙赏析

  此词上片写景,下片刻画人物形象,描写人物的心理状态。开头两句,作者以推移镜头,由远而近,描绘自己所处的特殊环境:远处有郁郁葱葱的树林,树林尽头,有座高山清晰可见;近处,丛生的翠竹,象绿色的屏障,围护在一所墙院周围。这所墙院正是词人的居所。靠近院落,有一池塘,池边大约由于天旱缺水,满地长着枯萎的衰草。蝉声四起,叫声乱成一团,令人烦躁不安。在这两句词中,竟然描写出林、山、竹、墙、蝉、草、池塘七种景色,容量如此之大,在古典诗词里也是不多见的。这里呈现的景象,跟词人熙宁十年(1077)任徐州知州时所描写的景象迥然不同。那时作者写下的词句是:“麻叶层层檾叶光,谁家煮茧一村香。”“软草平莎过雨新,轻沙走马路无尘。”(《浣溪沙·徐门石潭谢雨道上作五首》)那是一种奔腾奋发、蒸蒸日上的景象。而“林断山明竹隐墙,乱蝉衰草小池塘”,则完全是一种杂乱、衰萎的景象,显得苍白无力,缺乏生机。词人为何会描写出此等景象呢?原来,词人在徐州任知州时,政绩卓著,深得民心,所以他当时写的词作,充满着积极奋发的精神。后来,他受到打击,被贬到黄州,充任团练副使,处境十分艰难,才能无从施展,被迫过着隐退生活,所以心情苦闷,精神不振。这就无怪乎他的词章变得这样凄清苍凉了。

  三、四两句,含义更深邃。从词句上看,这两句描写得比较优美:在广阔的天空,不时看到白鸟上下翻飞、自由翱翔,满池荷花,映照绿水,散发出柔和的芳香。意境如此清新淡雅,颇有些诗情画意。“红蕖”,是荷花的别名。“细细香”,是说荷花散发出的香味不是扑鼻的浓烈香气,而是宜人的淡淡芳香。如果不是别的原因,这样的境界的确是修身养性的乐土。然而,对于词人来说,他并非安于现状,有心流连这里的景致。他虽然描绘出白鸟翻空,红荷照水的画面,但这和他倾心欣赏杭州西湖那种“淡妆浓抹总相宜”的美丽景色,是不能相提并论的。透过这样一幅画面,读者能够隐隐约约看到词人那种百无聊赖、自寻安慰、无可奈何的心境。词的下片,作者又用自我形象的描绘,作了生动的说明。

  下片前三句,是写太阳在即将落山的时候,词人拄着藜杖在村边小道上徐徐漫步。这是词人自我形象的写照。但他表现的究竟是怎样的形象呢?是老态龙钟,还是病后的神态?是表现自得其乐的隐者生活,还是百无聊赖、消磨时光的失意情绪?读者仔细玩味,自然会得出正确的答案。

  最后两句,是画龙点睛之笔。词句的表面是说:天公想得挺周到,昨天夜里三更时分,下了一场好雨,又使得词人度过了一天凉爽的日子。“殷勤”二字,犹言“多承”。细细品评,在这两个字里,还含有某些意外之意,即是说:有谁还能想到几经贬谪的词人呢?大概世人早已把我忘却了,唯有天公还想到我,为我降下“三更雨”。所以,在“殷勤”两字中还隐藏着词人的无限感慨。“又得浮生一日凉”,是词中最显露的一句。“浮生”,是说人生飘忽不定,是一种消极的人生哲学。《庄子·刻意》篇说:“其生若浮,其死若休。”苏轼的这种消极思想,就是受庄子思想的影响。“又得浮生一日凉”中的“又”字,分量很重,对揭示主题,起着重要的作用,它表现词人得过且过、日复一日地消磨岁月的消极情绪。

  总观全词,从词作对特定环境的描写和作者形象的刻画,就可以看到一个抑郁不得志的隐者形象。

鹧鸪天·林断山明竹隐墙创作背景

  此词作于宋神宗元丰六年(1083),时苏轼谪居黄州(治所在今湖北黄冈)已经三年,政治打击和仕途挫折使他的心情不免时感悲凉,产生了随遇而安的思想。关于这首词的具体写作时间,从词中写翠竹丛生、鸣蝉四起、红蕖照水、雨后天凉等来分析,可知它是写于元丰六年夏末秋初之际。

《鹧鸪天》苏轼 拼音读音参考

zhè gū tiān
鹧鸪天

lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng.
林断山明竹隐墙。
luàn chán shuāi cǎo xiǎo chí táng.
乱蝉衰草小池塘。
fān kòng bái niǎo shí shí jiàn, zhào shuǐ hóng qú xì xì xiāng.
翻空白鸟时时见,照水红蕖细细香。
cūn shè wài, gǔ chéng páng.
村舍外,古城旁。
zhàng lí xú bù zhuǎn xié yáng.
杖藜徐步转斜阳。
yīn qín zuó yè sān gēng yǔ, yòu dé fú shēng yī rì liáng.
殷勤昨夜三更雨,又得浮生一日凉。

《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)拼音解读

《zhè gū tiān 》 sū shì

lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng 。
luàn chán shuāi cǎo xiǎo chí táng 。
fān kōng bái niǎo shí shí jiàn ,zhào shuǐ hóng qú xì xì xiāng 。
cūn shě wài ,gǔ chéng páng 。
zhàng lí xú bù zhuǎn xié yáng 。
yīn qín zuó yè sān gèng yǔ ,yòu dé fú shēng yī rì liáng 。

zuò zhě jiǎn jiè (sū shì )

sū shì tóu xiàng

sū shì (1037-1101),běi sòng wén xué jiā 、shū huà jiā 、měi shí jiā 。zì zǐ zhān ,hào dōng pō jū shì 。hàn zú ,sì chuān rén ,zàng yú yǐng chāng (jīn hé nán shěng píng dǐng shān shì jiá xiàn )。yī shēng shì tú kǎn kě ,xué shí yuān bó ,tiān zī jí gāo ,shī wén shū huà jiē jīng 。qí wén wāng yáng zì sì ,míng bái chàng dá ,yǔ ōu yáng xiū bìng chēng ōu sū ,wéi “táng sòng bā dà jiā ”zhī yī ;shī qīng xīn háo jiàn ,shàn yòng kuā zhāng 、bǐ yù ,yì shù biǎo xiàn dú jù fēng gé ,yǔ huáng tíng jiān bìng chēng sū huáng ;cí kāi háo fàng yī pài ,duì hòu shì yǒu jù dà yǐng xiǎng ,yǔ xīn qì jí bìng chēng sū xīn ;shū fǎ shàn zhǎng háng shū 、kǎi shū ,néng zì chuàng xīn yì ,yòng bǐ fēng yú diē dàng ,yǒu tiān zhēn làn màn zhī qù ,yǔ huáng tíng jiān 、mǐ fèi 、cài xiāng bìng chēng sòng sì jiā ;huà xué wén tóng ,lùn huà zhǔ zhāng shén sì ,tí chàng “shì rén huà ”。zhe yǒu 《sū dōng pō quán jí 》hé 《dōng pō lè fǔ 》děng 。

zhè gū tiān ·lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng fān yì jí zhù shì

fān yì
  yuǎn chù yù yù cōng cōng de shù lín jìn tóu ,yǒu sǒng lì de gāo shān 。jìn chù zhú lín wéi rào de wū shě biān ,yǒu zhǎng mǎn shuāi cǎo de xiǎo chí táng ,chán míng liáo luàn 。kōng zhōng bú shí yǒu bái sè de xiǎo niǎo fēi guò ,táng zhōng hóng sè de hé huā sàn fā yōu xiāng 。
  zài xiāng cūn de yě wài ,gǔ chéng qiáng de jìn páng ,wǒ shǒu zhǔ lí zhàng màn bù pái huái ,zhuǎn shùn yǐ shì xī yáng 。zuó yè tiān gōng yīn yīn qín qín dì jiàng xià yī chǎng wēi yǔ ,jīn tiān yòu néng shǐ piāo bó bú dìng de rén xiǎng shòu yī rì de shuǎng xīn qīng liáng 。

zhù shì
⑴zhè gū tiān :cí pái míng 。
⑵lín duàn shān míng :shù lín duàn jué chù ,shān fēng xiǎn xiàn chū lái 。
⑶fān kōng :fēi xiáng zài kōng zhōng 。
⑷hóng qú (qú):hé huā 。
⑸gǔ chéng :dāng zhǐ huáng zhōu gǔ chéng 。
⑹zhàng lí :zhǔ zhe lí zhàng 。dù fǔ 《màn xìng jiǔ shǒu 》qí wǔ :“zhàng lí xú bù lì fāng zhōu 。”lí :yī zhǒng cǎo běn zhí wù ,zhè lǐ zhǐ lí mù guǎi zhàng 。
⑺yīn qín :láo jià ,yǒu láo 。
⑻fú shēng :yì wéi shì shì bú dìng ,rén shēng duǎn cù 。lǐ shè 《tí hè lín sì sēng shě 》:“ǒu jīng zhú yuàn féng sēng huà ,yòu dé fú shēng bàn rì xián 。”

zhè gū tiān ·lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng shǎng xī

  cǐ cí shàng piàn xiě jǐng ,xià piàn kè huà rén wù xíng xiàng ,miáo xiě rén wù de xīn lǐ zhuàng tài 。kāi tóu liǎng jù ,zuò zhě yǐ tuī yí jìng tóu ,yóu yuǎn ér jìn ,miáo huì zì jǐ suǒ chù de tè shū huán jìng :yuǎn chù yǒu yù yù cōng cōng de shù lín ,shù lín jìn tóu ,yǒu zuò gāo shān qīng xī kě jiàn ;jìn chù ,cóng shēng de cuì zhú ,xiàng lǜ sè de píng zhàng ,wéi hù zài yī suǒ qiáng yuàn zhōu wéi 。zhè suǒ qiáng yuàn zhèng shì cí rén de jū suǒ 。kào jìn yuàn luò ,yǒu yī chí táng ,chí biān dà yuē yóu yú tiān hàn quē shuǐ ,mǎn dì zhǎng zhe kū wěi de shuāi cǎo 。chán shēng sì qǐ ,jiào shēng luàn chéng yī tuán ,lìng rén fán zào bú ān 。zài zhè liǎng jù cí zhōng ,jìng rán miáo xiě chū lín 、shān 、zhú 、qiáng 、chán 、cǎo 、chí táng qī zhǒng jǐng sè ,róng liàng rú cǐ zhī dà ,zài gǔ diǎn shī cí lǐ yě shì bú duō jiàn de 。zhè lǐ chéng xiàn de jǐng xiàng ,gēn cí rén xī níng shí nián (1077)rèn xú zhōu zhī zhōu shí suǒ miáo xiě de jǐng xiàng jiǒng rán bú tóng 。nà shí zuò zhě xiě xià de cí jù shì :“má yè céng céng qǐng yè guāng ,shuí jiā zhǔ jiǎn yī cūn xiāng 。”“ruǎn cǎo píng shā guò yǔ xīn ,qīng shā zǒu mǎ lù wú chén 。”(《huàn xī shā ·xú mén shí tán xiè yǔ dào shàng zuò wǔ shǒu 》)nà shì yī zhǒng bēn téng fèn fā 、zhēng zhēng rì shàng de jǐng xiàng 。ér “lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng ,luàn chán shuāi cǎo xiǎo chí táng ”,zé wán quán shì yī zhǒng zá luàn 、shuāi wěi de jǐng xiàng ,xiǎn dé cāng bái wú lì ,quē fá shēng jī 。cí rén wéi hé huì miáo xiě chū cǐ děng jǐng xiàng ne ?yuán lái ,cí rén zài xú zhōu rèn zhī zhōu shí ,zhèng jì zhuó zhe ,shēn dé mín xīn ,suǒ yǐ tā dāng shí xiě de cí zuò ,chōng mǎn zhe jī jí fèn fā de jīng shén 。hòu lái ,tā shòu dào dǎ jī ,bèi biǎn dào huáng zhōu ,chōng rèn tuán liàn fù shǐ ,chù jìng shí fèn jiān nán ,cái néng wú cóng shī zhǎn ,bèi pò guò zhe yǐn tuì shēng huó ,suǒ yǐ xīn qíng kǔ mèn ,jīng shén bú zhèn 。zhè jiù wú guài hū tā de cí zhāng biàn dé zhè yàng qī qīng cāng liáng le 。

  sān 、sì liǎng jù ,hán yì gèng shēn suì 。cóng cí jù shàng kàn ,zhè liǎng jù miáo xiě dé bǐ jiào yōu měi :zài guǎng kuò de tiān kōng ,bú shí kàn dào bái niǎo shàng xià fān fēi 、zì yóu áo xiáng ,mǎn chí hé huā ,yìng zhào lǜ shuǐ ,sàn fā chū róu hé de fāng xiāng 。yì jìng rú cǐ qīng xīn dàn yǎ ,pō yǒu xiē shī qíng huà yì 。“hóng qú ”,shì hé huā de bié míng 。“xì xì xiāng ”,shì shuō hé huā sàn fā chū de xiāng wèi bú shì pū bí de nóng liè xiāng qì ,ér shì yí rén de dàn dàn fāng xiāng 。rú guǒ bú shì bié de yuán yīn ,zhè yàng de jìng jiè de què shì xiū shēn yǎng xìng de lè tǔ 。rán ér ,duì yú cí rén lái shuō ,tā bìng fēi ān yú xiàn zhuàng ,yǒu xīn liú lián zhè lǐ de jǐng zhì 。tā suī rán miáo huì chū bái niǎo fān kōng ,hóng hé zhào shuǐ de huà miàn ,dàn zhè hé tā qīng xīn xīn shǎng háng zhōu xī hú nà zhǒng “dàn zhuāng nóng mò zǒng xiàng yí ”de měi lì jǐng sè ,shì bú néng xiàng tí bìng lùn de 。tòu guò zhè yàng yī fú huà miàn ,dú zhě néng gòu yǐn yǐn yuē yuē kàn dào cí rén nà zhǒng bǎi wú liáo lài 、zì xún ān wèi 、wú kě nài hé de xīn jìng 。cí de xià piàn ,zuò zhě yòu yòng zì wǒ xíng xiàng de miáo huì ,zuò le shēng dòng de shuō míng 。

  xià piàn qián sān jù ,shì xiě tài yáng zài jí jiāng luò shān de shí hòu ,cí rén zhǔ zhe lí zhàng zài cūn biān xiǎo dào shàng xú xú màn bù 。zhè shì cí rén zì wǒ xíng xiàng de xiě zhào 。dàn tā biǎo xiàn de jiū jìng shì zěn yàng de xíng xiàng ne ?shì lǎo tài lóng zhōng ,hái shì bìng hòu de shén tài ?shì biǎo xiàn zì dé qí lè de yǐn zhě shēng huó ,hái shì bǎi wú liáo lài 、xiāo mó shí guāng de shī yì qíng xù ?dú zhě zǎi xì wán wèi ,zì rán huì dé chū zhèng què de dá àn 。

  zuì hòu liǎng jù ,shì huà lóng diǎn jīng zhī bǐ 。cí jù de biǎo miàn shì shuō :tiān gōng xiǎng dé tǐng zhōu dào ,zuó tiān yè lǐ sān gèng shí fèn ,xià le yī chǎng hǎo yǔ ,yòu shǐ dé cí rén dù guò le yī tiān liáng shuǎng de rì zǐ 。“yīn qín ”èr zì ,yóu yán “duō chéng ”。xì xì pǐn píng ,zài zhè liǎng gè zì lǐ ,hái hán yǒu mǒu xiē yì wài zhī yì ,jí shì shuō :yǒu shuí hái néng xiǎng dào jǐ jīng biǎn zhé de cí rén ne ?dà gài shì rén zǎo yǐ bǎ wǒ wàng què le ,wéi yǒu tiān gōng hái xiǎng dào wǒ ,wéi wǒ jiàng xià “sān gèng yǔ ”。suǒ yǐ ,zài “yīn qín ”liǎng zì zhōng hái yǐn cáng zhe cí rén de wú xiàn gǎn kǎi 。“yòu dé fú shēng yī rì liáng ”,shì cí zhōng zuì xiǎn lù de yī jù 。“fú shēng ”,shì shuō rén shēng piāo hū bú dìng ,shì yī zhǒng xiāo jí de rén shēng zhé xué 。《zhuāng zǐ ·kè yì 》piān shuō :“qí shēng ruò fú ,qí sǐ ruò xiū 。”sū shì de zhè zhǒng xiāo jí sī xiǎng ,jiù shì shòu zhuāng zǐ sī xiǎng de yǐng xiǎng 。“yòu dé fú shēng yī rì liáng ”zhōng de “yòu ”zì ,fèn liàng hěn zhòng ,duì jiē shì zhǔ tí ,qǐ zhe zhòng yào de zuò yòng ,tā biǎo xiàn cí rén dé guò qiě guò 、rì fù yī rì dì xiāo mó suì yuè de xiāo jí qíng xù 。

  zǒng guān quán cí ,cóng cí zuò duì tè dìng huán jìng de miáo xiě hé zuò zhě xíng xiàng de kè huà ,jiù kě yǐ kàn dào yī gè yì yù bú dé zhì de yǐn zhě xíng xiàng 。

zhè gū tiān ·lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng chuàng zuò bèi jǐng

  cǐ cí zuò yú sòng shén zōng yuán fēng liù nián (1083),shí sū shì zhé jū huáng zhōu (zhì suǒ zài jīn hú běi huáng gāng )yǐ jīng sān nián ,zhèng zhì dǎ jī hé shì tú cuò shé shǐ tā de xīn qíng bú miǎn shí gǎn bēi liáng ,chǎn shēng le suí yù ér ān de sī xiǎng 。guān yú zhè shǒu cí de jù tǐ xiě zuò shí jiān ,cóng cí zhōng xiě cuì zhú cóng shēng 、míng chán sì qǐ 、hóng qú zhào shuǐ 、yǔ hòu tiān liáng děng lái fèn xī ,kě zhī tā shì xiě yú yuán fēng liù nián xià mò qiū chū zhī jì 。

《zhè gū tiān 》sū shì pīn yīn dú yīn cān kǎo

zhè gū tiān
zhè gū tiān

lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng.
lín duàn shān míng zhú yǐn qiáng 。
luàn chán shuāi cǎo xiǎo chí táng.
luàn chán shuāi cǎo xiǎo chí táng 。
fān kòng bái niǎo shí shí jiàn, zhào shuǐ hóng qú xì xì xiāng.
fān kōng bái niǎo shí shí jiàn ,zhào shuǐ hóng qú xì xì xiāng 。
cūn shè wài, gǔ chéng páng.
cūn shě wài ,gǔ chéng páng 。
zhàng lí xú bù zhuǎn xié yáng.
zhàng lí xú bù zhuǎn xié yáng 。
yīn qín zuó yè sān gēng yǔ, yòu dé fú shēng yī rì liáng.
yīn qín zuó yè sān gèng yǔ ,yòu dé fú shēng yī rì liáng 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

苏轼 苏轼 苏轼(1037─1101)宋代文学家、书画家。字子瞻,号东坡居士,世称苏东坡。眉州眉山(今属四川)人。出身于有文化教养的寒门地主家庭。祖父苏序是诗人,父苏洵长于策论,母程氏亲授以书。嘉祐二年(1057)参加礼部考试,中第二名。仁宗殿试时,与其弟苏辙同科进士及第。因母丧回蜀。嘉祐六年(1061)经欧阳修推荐,应中制科第三等,被任命为大理评事签书凤翔府判官。任期满后值父丧归里。熙宁二年(1069)还朝任职,正是王安石推行新法的时期。他强调改革吏治,反对骤变。认为「慎重则必成,轻发则多败。」因意见未被采纳,请求外调,从熙宁四年(1071)起,先后任杭州通判,密州、徐州、湖州知州。每到一处,多有政绩。元丰二年(1079),御史中丞李定等人摘取苏轼诗句深文周纳,罗织罪名,以谤讪新政的罪名逮捕入狱。5个月后被贬黄州为团练副使。元丰八年(1094)哲宗立,任用司马光,废除新法。苏轼调回京都任中书舍人、翰林学士知制诰等职,由于与当政者政见不合,再次请调外任。先后任杭州、颍州、扬州知州。后迁礼部兼端明殿、翰林待读两学士。绍圣元年(1094)哲宗亲政后,苏轼又被一贬再贬,由英州、惠州,一直远放到儋州(今海南儋县)。直到元符三年(1100)徽宗即位,才遇赦北归。死于常州。宋孝宗时追谥文忠。苏轼政治上几经挫折,始终对人生和美好事物有着执着的追求。他的思想主体是儒家思想,又吸收释老思想中与儒家相通的部分,保持达观的处世态度。文学主张与欧阳修相近。要求有意而言,文以致用。重视文学的艺术价值。苏轼是北宋中期的文坛领袖,文学巨匠,唐宋八大家之一。其文纵横恣肆,其诗题材广阔,清新豪健,善用夸张、比喻,独具风格。词开豪放一派,与辛弃疾并称「苏辛」。创作以诗歌为多,计)2700余首,题材丰富多样。诗中表现了对国家命运和人民疾苦的关切,特别是对农民的同情。如《荔枝叹》、《陈季常所蓄朱陈村嫁娶图》、《五禽言》、《吴中田妇叹》等。描写自然景物的诗写得精警有新意,耐人寻味。如《有美堂暴雨》、《题西林壁》等。诗歌还反映了各地的风土人情和生活画面,无事不可入诗。写物传神,奔放灵动,触处生春,极富情韵,成一代之大观。散文成就很高,为唐宋八大家之一,谈史议政的文章气势磅礴,善于腾挪变化。叙事记游的散文既充满诗情画意,又深含理趣。《喜雨亭记》、《石钟山记》、前后《赤壁赋》是其代表作品。词作多达三百四五十首,突破了相思离别、男欢女爱的藩篱,反映社会现实生活,抒写报国爱民的情怀。「无意不可入,无事不可言」,包括对农民生活的表现。词风大多雄健激昂,顿挫排宕。语言和音律上亦有创新。「指出向上一路,而新天下耳目」。在词的发展史上开创了豪放词派。代表作品有《江城子·密州出猎》、《水调歌头·明月几时有》、《念奴娇·赤壁怀古》等。爱情词、咏物词均有佳作,表现出多样化的艺术风格。传世有《东坡全集》、《东坡乐府》。

苏轼的诗词

  • 浣溪沙(同上)
  • 游白水书付过
  • 满庭芳(归去来兮)
  • 河满子(见说岷峨凄怆)
  • 永遇乐·彭城夜宿燕子楼
  • 春宵
  • 浣溪沙(重九旧韵)
  • 《浣溪沙》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(浣溪沙·游蕲水清泉寺 苏轼)
  • 阮郎归·初夏
  • 浣溪沙(忆旧)
  • 宋代诗词推荐

  • 木兰花慢(赋牡丹)
  • 卜算子(湖州砖墙吴氏女失身于土山张氏作妾)
  • 吴门柳(渔家傲·二之一)
  • 柳梢青(惜花)
  • 惜双双
  • 洞仙歌(次王漕邀赏海棠韵)
  • 鹧鸪天(灯夕天谷席上作)
  • 红林檎近(双调·第二)
  • 庆春泽(丙申乡人醵赏凤花)
  • 法曲(入破第三)
  • 《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)原文,《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)翻译,《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)赏析,《鹧鸪天》苏轼原文、翻译、赏析和诗意(鹧鸪天·林断山明竹隐墙 苏轼)阅读答案,出自苏轼的作品

    诗词类别

    苏轼的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语