《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)

作者:晏殊 朝代:宋代
《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)原文

《清平乐》 晏殊

金风细细。
叶叶梧桐坠。
绿酒初尝人易醉。
一枕小窗浓睡。
紫薇朱槿花残。
斜阳却照阑干。
双燕欲归时节,银屏昨夜微寒。

作者简介(晏殊)

晏殊头像

晏殊【yàn shū】(991-1055)字同叔,著名词人、诗人、散文家,北宋抚州府临川城人(今江西进贤县文港镇沙河人,位于香楠峰下,其父为抚州府手力节级),是当时的抚州籍第一个宰相。晏殊与其第七子晏几道(1037-1110),在当时北宋词坛上,被称为“大晏”和“小晏”。

清平乐·金风细细翻译及注释

翻译
微微的秋风正在细细吹拂,梧桐树叶正在飘飘坠下。初尝香醇绿酒便让人陶醉,在小窗之前一枕酣眠浓睡。紫薇和朱槿在秋寒里凋残,只有夕阳映照着楼阁栏杆。双燕到了将要南归的季节,镶银的屏风昨夜已微寒。

注释
①金风:秋风。
②紫薇朱槿:花名。紫薇:落叶小乔木,花红紫或白,夏日开,秋天凋,故又名“百日红”。朱槿:红色木槿,落叶小灌木,夏秋之交开花,朝开暮落。又名扶桑。
③银屏:银饰屏风。

清平乐·金风细细赏析

  此词与作者的《浣溪沙·小阁重帘有燕过》都突出反映了晏殊词的闲雅风格和富贵气象。作者以精细的笔触,描写细细的秋风、衰残的紫薇、木槿、斜阳照耀下的庭院等意象,通过主人公精致的小轩窗下目睹双燕归去、感到银屏微寒这一情景,营造了一种冷清索寞的意境,这一意境中抒发了词人淡淡的忧伤。

  这首词写初秋时节的哀愁。全词生动形象地表现出词人闲雅的风格。结构紧凑,布局天成。一系列色彩词的运用,色彩斑斓,透露出词人对其中许多颜色将在秋风中暗淡,消失而表现出内心的感伤。另外,客观地表现初秋之物象,主观情感含而不露,让读者从字里行间品味出含蓄的愁绪。

  起首二句写景中点明时间,渲染环境。金风,即秋风。《文选》张协《杂诗》“金风扇素节”中,李善注曰:“西方为秋而主金,故秋风曰金风也。”此时庭院内是西风落叶,画堂中的词人因饮了绿酒,一会儿便醉眠了。用笔轻灵,色调淡雅,语气仿佛与一位友人娓娓而谈。其中两组叠字,首尾相接,音律谐婉。以“细细”状金风,就没有秋风惯有的那种萧飒之感,而显得平静、悠闲。“叶叶”这两个名词连用,展开一片片叶子飘落的景象,并使人感到很有次序、很有节奏。向来写梧桐经秋都是较为凄厉的,如温庭筠《更漏子》:“梧桐树,三更雨,不道离情正苦。一叶叶,一声声,空阶滴到明。”李煜《乌夜啼》:“寂寞梧桐深院锁清秋。”经过一代又一代词人的染笔,以至于使人一听到秋风吹拂梧桐,就产生凄凉况味。而象晏殊写得如此平淡幽细的,却极为少见。下面“绿酒”一句,因为用了“初”字和“易”字,就觉得他的酒量不大,浅尝辄醉,也是淡淡的一笔。然后词人才用了较重的笔墨:“一枕小窗浓睡。”“绿酒”句点出“浓睡”的原因,是陪笔,“一枕”句才是此片的主意。宣何以“易醉”?浅醉何得“浓睡”?原来词人有一点淡淡闲愁,有愁故易醉,愁浅故睡浓。

  下片则是写次日薄暮酒醒时的感觉。词人一觉就睡了整整一个昼夜,睡极浓矣。浓睡中无愁无忧,酒醒后是什么样的情绪,他没有言明,只是通过他眼中所见的景象,折射出心情之悠闲,神态之慵怠,而结句中却仍反映出一点淡淡的哀愁。紫薇,夏季开花;朱槿,夏秋间吐艳。上片说金风吹得梧桐叶坠,显然是秋天了,所以词人从小窗望出去,这两种花都已凋残。值得注意的是:上片的梧桐叶坠,为耳中所闻;下片的两种花残,乃眼中所见。词人正是通过对周围事物的细微感觉,来表现他此际的情怀。“斜阳却照阑干”,紧承前句,描写静景。晏殊另一首《踏莎行》中云:“一场愁梦酒醒时,斜阳却照深深院。”词境相似。

  日暮了,斜阳正照着阑干,正是“双燕欲归时节”。此意平平说来,似不相干语、没要紧语,但实际上,却用这样的语言来调和气氛,缓冲节奏,烘托情感。吴衡照《莲子居词话》云:“言情之词,必借景色映托,乃具深婉流美之感。”“燕子欲归”,乃系景语,它对下句“银屏昨夜微寒”,正好起了一个铺垫和烘托的作用。双双紫燕即将归巢了,这个景象便兴起词人独居无聊之感,于是他想到昨夜酒醉后原是一个人独宿。一种凄凉意绪、淡漠愁情,不禁流于言外。但他不用“枕寒”、“衾寒”那些用熟了的字面,偏偏说屏风有些微寒。寓情于景,含蓄蕴藉,令人低徊不尽。

  这首词的特点是风调闲雅,气象华贵,二者本有些矛盾,但词人却把它统一起来,形成表现自己个性的特殊风格。晏殊以相位之尊,间为小歌词,得花间遗韵。刘攽《中山诗话》说:“无献尤喜冯延巳歌词,其所自作,亦不减延巳乐府。”也就是说他的词风酷似冯延巳。但从这首词来看,它的闲雅风调虽似冯词,而其华贵气象倒有点像温庭筠的作品。不过温词的华贵,大都表现词藻上的镂金错采,故王国维以“画屏金鹧鸪”状其词风。晏词的华贵却不专主形貌,而于精神。“每吟咏富贵,不言金玉锦绣,而惟说其气象,若‘楼台侧畔杨花过,帘幕中间燕子飞’,‘梨花院落溶溶月,柳絮池塘淡淡风’之类是也。”(见吴处厚《青箱杂记》)这首词中所写的风,正与上举两例相似。它所塑造的形象,借用晁补之评论其子晏几道词的说话,一看就知道“不是三家村中人”,而是一个雍容闲雅的士大夫。

《清平乐》晏殊 拼音读音参考

qīng píng lè
清平乐

jīn fēng xì xì.
金风细细。
yè yè wú tóng zhuì.
叶叶梧桐坠。
lǜ jiǔ chū cháng rén yì zuì.
绿酒初尝人易醉。
yī zhěn xiǎo chuāng nóng shuì.
一枕小窗浓睡。
zǐ wēi zhū jǐn huā cán.
紫薇朱槿花残。
xié yáng què zhào lán gān.
斜阳却照阑干。
shuāng yàn yù guī shí jié, yín píng zuó yè wēi hán.
双燕欲归时节,银屏昨夜微寒。

《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)拼音解读

《qīng píng lè 》 yàn shū

jīn fēng xì xì 。
yè yè wú tóng zhuì 。
lǜ jiǔ chū cháng rén yì zuì 。
yī zhěn xiǎo chuāng nóng shuì 。
zǐ wēi zhū jǐn huā cán 。
xié yáng què zhào lán gàn 。
shuāng yàn yù guī shí jiē ,yín píng zuó yè wēi hán 。

zuò zhě jiǎn jiè (yàn shū )

yàn shū tóu xiàng

yàn shū 【yàn shū】(991-1055)zì tóng shū ,zhe míng cí rén 、shī rén 、sàn wén jiā ,běi sòng fǔ zhōu fǔ lín chuān chéng rén (jīn jiāng xī jìn xián xiàn wén gǎng zhèn shā hé rén ,wèi yú xiāng nán fēng xià ,qí fù wéi fǔ zhōu fǔ shǒu lì jiē jí ),shì dāng shí de fǔ zhōu jí dì yī gè zǎi xiàng 。yàn shū yǔ qí dì qī zǐ yàn jǐ dào (1037-1110),zài dāng shí běi sòng cí tán shàng ,bèi chēng wéi “dà yàn ”hé “xiǎo yàn ”。

qīng píng lè ·jīn fēng xì xì fān yì jí zhù shì

fān yì
wēi wēi de qiū fēng zhèng zài xì xì chuī fú ,wú tóng shù yè zhèng zài piāo piāo zhuì xià 。chū cháng xiāng chún lǜ jiǔ biàn ràng rén táo zuì ,zài xiǎo chuāng zhī qián yī zhěn hān mián nóng shuì 。zǐ wēi hé zhū jǐn zài qiū hán lǐ diāo cán ,zhī yǒu xī yáng yìng zhào zhe lóu gé lán gǎn 。shuāng yàn dào le jiāng yào nán guī de jì jiē ,xiāng yín de píng fēng zuó yè yǐ wēi hán 。

zhù shì
①jīn fēng :qiū fēng 。
②zǐ wēi zhū jǐn :huā míng 。zǐ wēi :luò yè xiǎo qiáo mù ,huā hóng zǐ huò bái ,xià rì kāi ,qiū tiān diāo ,gù yòu míng “bǎi rì hóng ”。zhū jǐn :hóng sè mù jǐn ,luò yè xiǎo guàn mù ,xià qiū zhī jiāo kāi huā ,cháo kāi mù luò 。yòu míng fú sāng 。
③yín píng :yín shì píng fēng 。

qīng píng lè ·jīn fēng xì xì shǎng xī

  cǐ cí yǔ zuò zhě de 《huàn xī shā ·xiǎo gé zhòng lián yǒu yàn guò 》dōu tū chū fǎn yìng le yàn shū cí de xián yǎ fēng gé hé fù guì qì xiàng 。zuò zhě yǐ jīng xì de bǐ chù ,miáo xiě xì xì de qiū fēng 、shuāi cán de zǐ wēi 、mù jǐn 、xié yáng zhào yào xià de tíng yuàn děng yì xiàng ,tōng guò zhǔ rén gōng jīng zhì de xiǎo xuān chuāng xià mù dǔ shuāng yàn guī qù 、gǎn dào yín píng wēi hán zhè yī qíng jǐng ,yíng zào le yī zhǒng lěng qīng suǒ mò de yì jìng ,zhè yī yì jìng zhōng shū fā le cí rén dàn dàn de yōu shāng 。

  zhè shǒu cí xiě chū qiū shí jiē de āi chóu 。quán cí shēng dòng xíng xiàng dì biǎo xiàn chū cí rén xián yǎ de fēng gé 。jié gòu jǐn còu ,bù jú tiān chéng 。yī xì liè sè cǎi cí de yùn yòng ,sè cǎi bān lán ,tòu lù chū cí rén duì qí zhōng xǔ duō yán sè jiāng zài qiū fēng zhōng àn dàn ,xiāo shī ér biǎo xiàn chū nèi xīn de gǎn shāng 。lìng wài ,kè guān dì biǎo xiàn chū qiū zhī wù xiàng ,zhǔ guān qíng gǎn hán ér bú lù ,ràng dú zhě cóng zì lǐ háng jiān pǐn wèi chū hán xù de chóu xù 。

  qǐ shǒu èr jù xiě jǐng zhōng diǎn míng shí jiān ,xuàn rǎn huán jìng 。jīn fēng ,jí qiū fēng 。《wén xuǎn 》zhāng xié 《zá shī 》“jīn fēng shàn sù jiē ”zhōng ,lǐ shàn zhù yuē :“xī fāng wéi qiū ér zhǔ jīn ,gù qiū fēng yuē jīn fēng yě 。”cǐ shí tíng yuàn nèi shì xī fēng luò yè ,huà táng zhōng de cí rén yīn yǐn le lǜ jiǔ ,yī huì ér biàn zuì mián le 。yòng bǐ qīng líng ,sè diào dàn yǎ ,yǔ qì fǎng fó yǔ yī wèi yǒu rén wěi wěi ér tán 。qí zhōng liǎng zǔ dié zì ,shǒu wěi xiàng jiē ,yīn lǜ xié wǎn 。yǐ “xì xì ”zhuàng jīn fēng ,jiù méi yǒu qiū fēng guàn yǒu de nà zhǒng xiāo sà zhī gǎn ,ér xiǎn dé píng jìng 、yōu xián 。“yè yè ”zhè liǎng gè míng cí lián yòng ,zhǎn kāi yī piàn piàn yè zǐ piāo luò de jǐng xiàng ,bìng shǐ rén gǎn dào hěn yǒu cì xù 、hěn yǒu jiē zòu 。xiàng lái xiě wú tóng jīng qiū dōu shì jiào wéi qī lì de ,rú wēn tíng jun1 《gèng lòu zǐ 》:“wú tóng shù ,sān gèng yǔ ,bú dào lí qíng zhèng kǔ 。yī yè yè ,yī shēng shēng ,kōng jiē dī dào míng 。”lǐ yù 《wū yè tí 》:“jì mò wú tóng shēn yuàn suǒ qīng qiū 。”jīng guò yī dài yòu yī dài cí rén de rǎn bǐ ,yǐ zhì yú shǐ rén yī tīng dào qiū fēng chuī fú wú tóng ,jiù chǎn shēng qī liáng kuàng wèi 。ér xiàng yàn shū xiě dé rú cǐ píng dàn yōu xì de ,què jí wéi shǎo jiàn 。xià miàn “lǜ jiǔ ”yī jù ,yīn wéi yòng le “chū ”zì hé “yì ”zì ,jiù jiào dé tā de jiǔ liàng bú dà ,qiǎn cháng zhé zuì ,yě shì dàn dàn de yī bǐ 。rán hòu cí rén cái yòng le jiào zhòng de bǐ mò :“yī zhěn xiǎo chuāng nóng shuì 。”“lǜ jiǔ ”jù diǎn chū “nóng shuì ”de yuán yīn ,shì péi bǐ ,“yī zhěn ”jù cái shì cǐ piàn de zhǔ yì 。xuān hé yǐ “yì zuì ”?qiǎn zuì hé dé “nóng shuì ”?yuán lái cí rén yǒu yī diǎn dàn dàn xián chóu ,yǒu chóu gù yì zuì ,chóu qiǎn gù shuì nóng 。

  xià piàn zé shì xiě cì rì báo mù jiǔ xǐng shí de gǎn jiào 。cí rén yī jiào jiù shuì le zhěng zhěng yī gè zhòu yè ,shuì jí nóng yǐ 。nóng shuì zhōng wú chóu wú yōu ,jiǔ xǐng hòu shì shí me yàng de qíng xù ,tā méi yǒu yán míng ,zhī shì tōng guò tā yǎn zhōng suǒ jiàn de jǐng xiàng ,shé shè chū xīn qíng zhī yōu xián ,shén tài zhī yōng dài ,ér jié jù zhōng què réng fǎn yìng chū yī diǎn dàn dàn de āi chóu 。zǐ wēi ,xià jì kāi huā ;zhū jǐn ,xià qiū jiān tǔ yàn 。shàng piàn shuō jīn fēng chuī dé wú tóng yè zhuì ,xiǎn rán shì qiū tiān le ,suǒ yǐ cí rén cóng xiǎo chuāng wàng chū qù ,zhè liǎng zhǒng huā dōu yǐ diāo cán 。zhí dé zhù yì de shì :shàng piàn de wú tóng yè zhuì ,wéi ěr zhōng suǒ wén ;xià piàn de liǎng zhǒng huā cán ,nǎi yǎn zhōng suǒ jiàn 。cí rén zhèng shì tōng guò duì zhōu wéi shì wù de xì wēi gǎn jiào ,lái biǎo xiàn tā cǐ jì de qíng huái 。“xié yáng què zhào lán gàn ”,jǐn chéng qián jù ,miáo xiě jìng jǐng 。yàn shū lìng yī shǒu 《tà shā háng 》zhōng yún :“yī chǎng chóu mèng jiǔ xǐng shí ,xié yáng què zhào shēn shēn yuàn 。”cí jìng xiàng sì 。

  rì mù le ,xié yáng zhèng zhào zhe lán gàn ,zhèng shì “shuāng yàn yù guī shí jiē ”。cǐ yì píng píng shuō lái ,sì bú xiàng gàn yǔ 、méi yào jǐn yǔ ,dàn shí jì shàng ,què yòng zhè yàng de yǔ yán lái diào hé qì fēn ,huǎn chōng jiē zòu ,hōng tuō qíng gǎn 。wú héng zhào 《lián zǐ jū cí huà 》yún :“yán qíng zhī cí ,bì jiè jǐng sè yìng tuō ,nǎi jù shēn wǎn liú měi zhī gǎn 。”“yàn zǐ yù guī ”,nǎi xì jǐng yǔ ,tā duì xià jù “yín píng zuó yè wēi hán ”,zhèng hǎo qǐ le yī gè pù diàn hé hōng tuō de zuò yòng 。shuāng shuāng zǐ yàn jí jiāng guī cháo le ,zhè gè jǐng xiàng biàn xìng qǐ cí rén dú jū wú liáo zhī gǎn ,yú shì tā xiǎng dào zuó yè jiǔ zuì hòu yuán shì yī gè rén dú xiǔ 。yī zhǒng qī liáng yì xù 、dàn mò chóu qíng ,bú jìn liú yú yán wài 。dàn tā bú yòng “zhěn hán ”、“qīn hán ”nà xiē yòng shú le de zì miàn ,piān piān shuō píng fēng yǒu xiē wēi hán 。yù qíng yú jǐng ,hán xù yùn jiè ,lìng rén dī huái bú jìn 。

  zhè shǒu cí de tè diǎn shì fēng diào xián yǎ ,qì xiàng huá guì ,èr zhě běn yǒu xiē máo dùn ,dàn cí rén què bǎ tā tǒng yī qǐ lái ,xíng chéng biǎo xiàn zì jǐ gè xìng de tè shū fēng gé 。yàn shū yǐ xiàng wèi zhī zūn ,jiān wéi xiǎo gē cí ,dé huā jiān yí yùn 。liú bān 《zhōng shān shī huà 》shuō :“wú xiàn yóu xǐ féng yán sì gē cí ,qí suǒ zì zuò ,yì bú jiǎn yán sì lè fǔ 。”yě jiù shì shuō tā de cí fēng kù sì féng yán sì 。dàn cóng zhè shǒu cí lái kàn ,tā de xián yǎ fēng diào suī sì féng cí ,ér qí huá guì qì xiàng dǎo yǒu diǎn xiàng wēn tíng jun1 de zuò pǐn 。bú guò wēn cí de huá guì ,dà dōu biǎo xiàn cí zǎo shàng de lòu jīn cuò cǎi ,gù wáng guó wéi yǐ “huà píng jīn zhè gū ”zhuàng qí cí fēng 。yàn cí de huá guì què bú zhuān zhǔ xíng mào ,ér yú jīng shén 。“měi yín yǒng fù guì ,bú yán jīn yù jǐn xiù ,ér wéi shuō qí qì xiàng ,ruò ‘lóu tái cè pàn yáng huā guò ,lián mù zhōng jiān yàn zǐ fēi ’,‘lí huā yuàn luò róng róng yuè ,liǔ xù chí táng dàn dàn fēng ’zhī lèi shì yě 。”(jiàn wú chù hòu 《qīng xiāng zá jì 》)zhè shǒu cí zhōng suǒ xiě de fēng ,zhèng yǔ shàng jǔ liǎng lì xiàng sì 。tā suǒ sù zào de xíng xiàng ,jiè yòng cháo bǔ zhī píng lùn qí zǐ yàn jǐ dào cí de shuō huà ,yī kàn jiù zhī dào “bú shì sān jiā cūn zhōng rén ”,ér shì yī gè yōng róng xián yǎ de shì dà fū 。

《qīng píng lè 》yàn shū pīn yīn dú yīn cān kǎo

qīng píng lè
qīng píng lè

jīn fēng xì xì.
jīn fēng xì xì 。
yè yè wú tóng zhuì.
yè yè wú tóng zhuì 。
lǜ jiǔ chū cháng rén yì zuì.
lǜ jiǔ chū cháng rén yì zuì 。
yī zhěn xiǎo chuāng nóng shuì.
yī zhěn xiǎo chuāng nóng shuì 。
zǐ wēi zhū jǐn huā cán.
zǐ wēi zhū jǐn huā cán 。
xié yáng què zhào lán gān.
xié yáng què zhào lán gàn 。
shuāng yàn yù guī shí jié, yín píng zuó yè wēi hán.
shuāng yàn yù guī shí jiē ,yín píng zuó yè wēi hán 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

晏殊 晏殊 晏殊(991-1055)字同叔,北宋政治家、文学家。抚州临川(今属江西)人。七岁能文,十四岁以神童召试,赐同进士出身。在真、仁两朝从秘书省正字到知制诰,礼部、刑部、工部尚书,同中书门下平章事、集贤殿大学士兼枢密使。谥元献。平生爱荐举贤才,范仲淹、韩琦、欧阳修等名臣皆出其门下。他一生富贵优游,所作多吟成于舞榭歌台、花前月下,而笔调闲婉,理致深蕴,音律谐适,词语雅丽,为当时词坛耆宿,在北宋文坛上享有很高的地位。诗、文、词兼擅。《宋史》本传说他「文章赡丽,应用不穷。尤工诗,闲雅有情思」。词作受冯延已的影响较深,与欧阳修并称「晏欧」。题材比较狭窄,对南唐词因袭成分较大。由于一生显贵,词作主要反映富贵闲适的生活,以及在这种生活环境中产生的感触和闲愁。《浣溪沙(无可奈何花落去)》是其代表作,其中「无可奈何花落去,似曾相识燕归来」为传诵之名句。间或流露出旷达的情怀,概括出对人们有启迪的人生哲理。艺术风格和婉明丽,清新含蓄。所作皆为小令,善于即景抒情,以鲜明生动的形象,构成形神兼备的意境,写景重其精神,前人评为「更自神到」。语言精炼浑成。这是他的词作内容虽一般却能万口流传的主要原因。在小令的写作技巧上,晏殊有所发展,且使之日臻纯熟。原有集,已散佚,仅存《珠玉词》130多首及清人所辑《晏元献遗文》。又编有类书《类要》,今存残本。

晏殊的诗词

  • 浣溪沙·一向年光有限身
  • 山亭柳·赠歌者
  • 木兰花·池塘水绿风微暖
  • 滴滴金
  • 《浣溪沙 杨柳阴中驻彩旌》原文及翻译赏析
  • 送凌侍郎还宣州
  • 踏莎行·祖席离歌
  • 浣溪沙(一曲新词酒一杯)
  • 破阵子·春景
  • 《蝶恋花》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(蝶恋花·槛菊愁烟兰泣露 晏殊)
  • 宋代诗词推荐

  • 菩萨蛮(杭妓往苏迓新守)
  • 贺圣朝(送天与)
  • 《浣溪沙·闺情》李清照原文、翻译、赏析和诗意(浣溪沙·闺情 李清照)
  • 曲江秋(正宫)
  • 水调歌头(次宋_·韵)
  • 卜算子(除夕)
  • 渔家傲(重九良辰,翻成感怆,因用前韵,少豁旅情)
  • 金人捧露盘(梅花)
  • 西江月(张钦夫寿)
  • 斗百花
  • 《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)原文,《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)翻译,《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)赏析,《清平乐》晏殊原文、翻译、赏析和诗意(清平乐·金风细细 晏殊)阅读答案,出自晏殊的作品

    诗词类别

    晏殊的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语