《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意

作者:李白 朝代:唐代
《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意原文

《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》 李白

蜀僧抱绿绮,西下峨眉峰。
为我一挥手,如听万壑松。
客心洗流水,余响入霜钟。
不觉碧山暮,秋云暗几重。

作者简介(李白)

李白头像

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。

听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴翻译及注释

翻译
蜀僧怀抱着绿绮琴,来自遥远的峨眉山。
为我随意挥手一弹,如同听到万壑松声。
余音袅袅,汇入霜天钟声,我心清静,如经流水洗过。
不知不觉,暮色笼罩青山,秋云黯淡,布满黄昏天空。

注释
⑴蜀僧濬:即蜀地的僧人名濬的。有人认为“蜀僧濬”即李白集中《赠宣州灵源寺仲濬公》中的仲濬公。
⑵绿绮(qǐ):琴名。晋傅玄《琴赋序》:“楚王有琴曰绕梁,司马相如有绿绮,蔡邕有焦尾,皆名器也。”诗中以绿绮形容蜀僧濬的琴很名贵。
⑶峨眉:山名,在四川省峨眉县。
⑷一:助词,用以加强语气。挥手:这里指弹琴。
⑸万壑(hè)松:指万壑松声。这是以万壑松声比喻琴声。琴曲有《风入松》。壑:山谷。这句是说,听了蜀僧濬的琴声好像听到万壑松涛雄风。
⑹“客心”句:意思是说,听了蜀僧濬弹的美妙琴声,客中郁结的情怀,像经过流水洗了一样感到轻快。客:诗人自称。流水:《列子·汤问》:“伯牙鼓瑟,志在高山,钟子期曰:‘峨峨然若泰山;’志在流水,曰:‘洋洋乎若江河。’子期死,伯牙绝弦,以无知音者。”这句诗中的“流水”,语意双关,既是对僧濬琴声的实指,又暗用了伯牙善弹的典故。
⑺余响:指琴的余音。霜钟:指钟声。
⑻“碧山”句:意思是说,因为听得入神,不知不觉天就黑下来了。
⑼秋云:秋天的云彩。暗几重:意即更加昏暗了,把上句“暮”字意伸足。

听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴鉴赏

  这首五律写的是听琴,听蜀地一位法名叫濬的和尚弹琴。开头两句:“蜀僧抱绿绮,西下峨眉峰。”说明这位琴师是从四川峨眉山下来的。李白是在四川长大的,四川绮丽的山水培育了他的壮阔胸怀,激发了他的艺术想象。峨眉山月不止一次地出现在他的诗里。他对故乡一直很怀恋,对于来自故乡的琴师当然也格外感到亲切。所以诗一开头就说明弹琴的人是自己的同乡。“绿绮”本是琴名,汉代司马相如有一张琴,名叫绿绮,这里用来泛指名贵的琴。司马相如是蜀人,这里用“绿绮”更切合蜀地僧人。“蜀僧抱绿绮,西下峨眉峰”,简短的十个字,把这位音乐家写得很有气派,表达了诗人对他的倾慕与敬佩。

  二三句正面描写蜀僧弹琴。“挥手”是弹琴的动作。嵇康《琴赋》:“伯牙挥手,钟期听声。”“挥手”二字就是出自这里的。“为我一挥手,如听万壑松”,这两句用大自然宏伟的音响比喻琴声,使人感到这琴声一定是极其铿锵有力的。

  “客心洗流水”,这一句就字面讲,是说听了蜀僧的琴声,自己的心好像被流水洗过一般地畅快、愉悦。但它还有更深的含义,其中包涵着一个古老的典故,即《列子·汤问》中“高山流水”的典故,借它,表现蜀僧和自己通过音乐的媒介所建立的知己之感。“客心洗流水”五个字,很含蓄,又很自然,虽然用典,却毫不艰涩,显示了李白卓越的语言技巧。

  下面一句“余响入霜钟”也是用了典的。“霜钟”出于《山海经·中山经》:“丰山……有九钟焉,是知霜鸣。”郭璞注:“霜降则钟鸣,故言知也。”“霜钟”二字点明时令,与下面“秋云暗几重”照应。“余响入霜钟”,意思是说,音乐终止以后,余音久久不绝,和薄暮时分寺庙的钟声融合在一起。这句诗写琴音与钟声交响,也兼寓有知音的意思。《列子·汤问》里有“余音绕梁,三日不绝”的话。宋代苏东坡在《前赤壁赋》里用“余音袅袅,不绝如缕”,形容洞箫的余音。这都是乐曲终止以后,入迷的听者沉浸在艺术享受之中所产生的想象。“余响入霜钟”也是如此。清脆、流畅的琴声渐远渐弱,和薄暮的钟声共鸣着,这才发觉天色已经晚了:“不觉碧山暮,秋云暗几重。”诗人听完蜀僧弹琴,举目四望,不知从什么时候开始,青山已罩上一层暮色,灰暗的秋云重重叠叠,布满天空。感觉时间过得真快。

  唐诗里有不少描写音乐的佳作。白居易的《琵琶行》用“大珠小珠落玉盘”来形容忽高忽低、忽清忽浊的琵琶声,把琵琶所特有的繁密多变的音响效果表现了出来。唐代另一位诗人李颀有一首《听安万善吹觱篥歌》,用不同季节的不同景物,形容音乐曲调的变化,把听觉的感受诉诸视觉的形象,取得很好的艺术效果。李白这首诗描写音乐的独到之处是,除了“万壑松”之外,没有别的比喻形容琴声,而是着重表现听琴时的感受,表现弹者、听者之间感情的交流。其实,“如听万壑松”这一句也不是纯客观的描写,诗人从琴声联想到万壑松声,联想到深山大谷,是结合自己的主观感受来写的。

  律诗讲究平仄、对仗,格律比较严。而李白的这首五律却写得极其清新、明快,似乎一点也不费力。其实,无论立意、构思、起结、承转,或是对仗、用典,都经过一番巧妙的安排,只是不着痕迹罢了。这种“清水出芙蓉,天然去雕饰”的自然的艺术美,比一切雕饰更能打动人的心灵。

听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴创作背景

  詹锳《李白诗文系年》认为,此诗乃唐玄宗天宝十二载(753年)李白在宣城(今属安徽)期间所作。裴斐《李白年谱简编》也从其说。

《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》李白 拼音读音参考

tīng shǔ sēng jùn tán qín tīng shǔ sēng jùn tán qín
听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴

shǔ sēng bào lǜ qǐ, xī xià é méi fēng.
蜀僧抱绿绮,西下峨眉峰。
wèi wǒ yī huī shǒu, rú tīng wàn hè sōng.
为我一挥手,如听万壑松。
kè xīn xǐ liú shuǐ, yú xiǎng rù shuāng zhōng.
客心洗流水,余响入霜钟。
bù jué bì shān mù, qiū yún àn jǐ zhòng.
不觉碧山暮,秋云暗几重。

《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín 》 lǐ bái

shǔ sēng bào lǜ qǐ ,xī xià é méi fēng 。
wéi wǒ yī huī shǒu ,rú tīng wàn hè sōng 。
kè xīn xǐ liú shuǐ ,yú xiǎng rù shuāng zhōng 。
bú jiào bì shān mù ,qiū yún àn jǐ zhòng 。

zuò zhě jiǎn jiè (lǐ bái )

lǐ bái tóu xiàng

lǐ bái (701nián -762nián ),zì tài bái ,hào qīng lián jū shì ,táng cháo làng màn zhǔ yì shī rén ,bèi hòu rén yù wéi “shī xiān ”。zǔ jí lǒng xī chéng jì (dài kǎo ),chū shēng yú xī yù suì yè chéng ,4suì zài suí fù qiān zhì jiàn nán dào mián zhōu 。lǐ bái cún shì shī wén qiān yú piān ,yǒu 《lǐ tài bái jí 》chuán shì 。762nián bìng shì ,xiǎng nián 61suì 。qí mù zài jīn ān huī dāng tú ,sì chuān jiāng yóu 、hú běi ān lù yǒu jì niàn guǎn 。

tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín fān yì jí zhù shì

fān yì
shǔ sēng huái bào zhe lǜ qǐ qín ,lái zì yáo yuǎn de é méi shān 。
wéi wǒ suí yì huī shǒu yī dàn ,rú tóng tīng dào wàn hè sōng shēng 。
yú yīn niǎo niǎo ,huì rù shuāng tiān zhōng shēng ,wǒ xīn qīng jìng ,rú jīng liú shuǐ xǐ guò 。
bú zhī bú jiào ,mù sè lóng zhào qīng shān ,qiū yún àn dàn ,bù mǎn huáng hūn tiān kōng 。

zhù shì
⑴shǔ sēng xùn :jí shǔ dì de sēng rén míng xùn de 。yǒu rén rèn wéi “shǔ sēng xùn ”jí lǐ bái jí zhōng 《zèng xuān zhōu líng yuán sì zhòng xùn gōng 》zhōng de zhòng xùn gōng 。
⑵lǜ qǐ (qǐ):qín míng 。jìn fù xuán 《qín fù xù 》:“chǔ wáng yǒu qín yuē rào liáng ,sī mǎ xiàng rú yǒu lǜ qǐ ,cài yōng yǒu jiāo wěi ,jiē míng qì yě 。”shī zhōng yǐ lǜ qǐ xíng róng shǔ sēng xùn de qín hěn míng guì 。
⑶é méi :shān míng ,zài sì chuān shěng é méi xiàn 。
⑷yī :zhù cí ,yòng yǐ jiā qiáng yǔ qì 。huī shǒu :zhè lǐ zhǐ dàn qín 。
⑸wàn hè (hè)sōng :zhǐ wàn hè sōng shēng 。zhè shì yǐ wàn hè sōng shēng bǐ yù qín shēng 。qín qǔ yǒu 《fēng rù sōng 》。hè :shān gǔ 。zhè jù shì shuō ,tīng le shǔ sēng xùn de qín shēng hǎo xiàng tīng dào wàn hè sōng tāo xióng fēng 。
⑹“kè xīn ”jù :yì sī shì shuō ,tīng le shǔ sēng xùn dàn de měi miào qín shēng ,kè zhōng yù jié de qíng huái ,xiàng jīng guò liú shuǐ xǐ le yī yàng gǎn dào qīng kuài 。kè :shī rén zì chēng 。liú shuǐ :《liè zǐ ·tāng wèn 》:“bó yá gǔ sè ,zhì zài gāo shān ,zhōng zǐ qī yuē :‘é é rán ruò tài shān ;’zhì zài liú shuǐ ,yuē :‘yáng yáng hū ruò jiāng hé 。’zǐ qī sǐ ,bó yá jué xián ,yǐ wú zhī yīn zhě 。”zhè jù shī zhōng de “liú shuǐ ”,yǔ yì shuāng guān ,jì shì duì sēng xùn qín shēng de shí zhǐ ,yòu àn yòng le bó yá shàn dàn de diǎn gù 。
⑺yú xiǎng :zhǐ qín de yú yīn 。shuāng zhōng :zhǐ zhōng shēng 。
⑻“bì shān ”jù :yì sī shì shuō ,yīn wéi tīng dé rù shén ,bú zhī bú jiào tiān jiù hēi xià lái le 。
⑼qiū yún :qiū tiān de yún cǎi 。àn jǐ zhòng :yì jí gèng jiā hūn àn le ,bǎ shàng jù “mù ”zì yì shēn zú 。

tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín jiàn shǎng

  zhè shǒu wǔ lǜ xiě de shì tīng qín ,tīng shǔ dì yī wèi fǎ míng jiào xùn de hé shàng dàn qín 。kāi tóu liǎng jù :“shǔ sēng bào lǜ qǐ ,xī xià é méi fēng 。”shuō míng zhè wèi qín shī shì cóng sì chuān é méi shān xià lái de 。lǐ bái shì zài sì chuān zhǎng dà de ,sì chuān qǐ lì de shān shuǐ péi yù le tā de zhuàng kuò xiōng huái ,jī fā le tā de yì shù xiǎng xiàng 。é méi shān yuè bú zhǐ yī cì dì chū xiàn zài tā de shī lǐ 。tā duì gù xiāng yī zhí hěn huái liàn ,duì yú lái zì gù xiāng de qín shī dāng rán yě gé wài gǎn dào qīn qiē 。suǒ yǐ shī yī kāi tóu jiù shuō míng dàn qín de rén shì zì jǐ de tóng xiāng 。“lǜ qǐ ”běn shì qín míng ,hàn dài sī mǎ xiàng rú yǒu yī zhāng qín ,míng jiào lǜ qǐ ,zhè lǐ yòng lái fàn zhǐ míng guì de qín 。sī mǎ xiàng rú shì shǔ rén ,zhè lǐ yòng “lǜ qǐ ”gèng qiē hé shǔ dì sēng rén 。“shǔ sēng bào lǜ qǐ ,xī xià é méi fēng ”,jiǎn duǎn de shí gè zì ,bǎ zhè wèi yīn lè jiā xiě dé hěn yǒu qì pài ,biǎo dá le shī rén duì tā de qīng mù yǔ jìng pèi 。

  èr sān jù zhèng miàn miáo xiě shǔ sēng dàn qín 。“huī shǒu ”shì dàn qín de dòng zuò 。jī kāng 《qín fù 》:“bó yá huī shǒu ,zhōng qī tīng shēng 。”“huī shǒu ”èr zì jiù shì chū zì zhè lǐ de 。“wéi wǒ yī huī shǒu ,rú tīng wàn hè sōng ”,zhè liǎng jù yòng dà zì rán hóng wěi de yīn xiǎng bǐ yù qín shēng ,shǐ rén gǎn dào zhè qín shēng yī dìng shì jí qí kēng qiāng yǒu lì de 。

  “kè xīn xǐ liú shuǐ ”,zhè yī jù jiù zì miàn jiǎng ,shì shuō tīng le shǔ sēng de qín shēng ,zì jǐ de xīn hǎo xiàng bèi liú shuǐ xǐ guò yī bān dì chàng kuài 、yú yuè 。dàn tā hái yǒu gèng shēn de hán yì ,qí zhōng bāo hán zhe yī gè gǔ lǎo de diǎn gù ,jí 《liè zǐ ·tāng wèn 》zhōng “gāo shān liú shuǐ ”de diǎn gù ,jiè tā ,biǎo xiàn shǔ sēng hé zì jǐ tōng guò yīn lè de méi jiè suǒ jiàn lì de zhī jǐ zhī gǎn 。“kè xīn xǐ liú shuǐ ”wǔ gè zì ,hěn hán xù ,yòu hěn zì rán ,suī rán yòng diǎn ,què háo bú jiān sè ,xiǎn shì le lǐ bái zhuó yuè de yǔ yán jì qiǎo 。

  xià miàn yī jù “yú xiǎng rù shuāng zhōng ”yě shì yòng le diǎn de 。“shuāng zhōng ”chū yú 《shān hǎi jīng ·zhōng shān jīng 》:“fēng shān ……yǒu jiǔ zhōng yān ,shì zhī shuāng míng 。”guō pú zhù :“shuāng jiàng zé zhōng míng ,gù yán zhī yě 。”“shuāng zhōng ”èr zì diǎn míng shí lìng ,yǔ xià miàn “qiū yún àn jǐ zhòng ”zhào yīng 。“yú xiǎng rù shuāng zhōng ”,yì sī shì shuō ,yīn lè zhōng zhǐ yǐ hòu ,yú yīn jiǔ jiǔ bú jué ,hé báo mù shí fèn sì miào de zhōng shēng róng hé zài yī qǐ 。zhè jù shī xiě qín yīn yǔ zhōng shēng jiāo xiǎng ,yě jiān yù yǒu zhī yīn de yì sī 。《liè zǐ ·tāng wèn 》lǐ yǒu “yú yīn rào liáng ,sān rì bú jué ”de huà 。sòng dài sū dōng pō zài 《qián chì bì fù 》lǐ yòng “yú yīn niǎo niǎo ,bú jué rú lǚ ”,xíng róng dòng xiāo de yú yīn 。zhè dōu shì lè qǔ zhōng zhǐ yǐ hòu ,rù mí de tīng zhě chén jìn zài yì shù xiǎng shòu zhī zhōng suǒ chǎn shēng de xiǎng xiàng 。“yú xiǎng rù shuāng zhōng ”yě shì rú cǐ 。qīng cuì 、liú chàng de qín shēng jiàn yuǎn jiàn ruò ,hé báo mù de zhōng shēng gòng míng zhe ,zhè cái fā jiào tiān sè yǐ jīng wǎn le :“bú jiào bì shān mù ,qiū yún àn jǐ zhòng 。”shī rén tīng wán shǔ sēng dàn qín ,jǔ mù sì wàng ,bú zhī cóng shí me shí hòu kāi shǐ ,qīng shān yǐ zhào shàng yī céng mù sè ,huī àn de qiū yún zhòng zhòng dié dié ,bù mǎn tiān kōng 。gǎn jiào shí jiān guò dé zhēn kuài 。

  táng shī lǐ yǒu bú shǎo miáo xiě yīn lè de jiā zuò 。bái jū yì de 《pí pá háng 》yòng “dà zhū xiǎo zhū luò yù pán ”lái xíng róng hū gāo hū dī 、hū qīng hū zhuó de pí pá shēng ,bǎ pí pá suǒ tè yǒu de fán mì duō biàn de yīn xiǎng xiào guǒ biǎo xiàn le chū lái 。táng dài lìng yī wèi shī rén lǐ qí yǒu yī shǒu 《tīng ān wàn shàn chuī bì lì gē 》,yòng bú tóng jì jiē de bú tóng jǐng wù ,xíng róng yīn lè qǔ diào de biàn huà ,bǎ tīng jiào de gǎn shòu sù zhū shì jiào de xíng xiàng ,qǔ dé hěn hǎo de yì shù xiào guǒ 。lǐ bái zhè shǒu shī miáo xiě yīn lè de dú dào zhī chù shì ,chú le “wàn hè sōng ”zhī wài ,méi yǒu bié de bǐ yù xíng róng qín shēng ,ér shì zhe zhòng biǎo xiàn tīng qín shí de gǎn shòu ,biǎo xiàn dàn zhě 、tīng zhě zhī jiān gǎn qíng de jiāo liú 。qí shí ,“rú tīng wàn hè sōng ”zhè yī jù yě bú shì chún kè guān de miáo xiě ,shī rén cóng qín shēng lián xiǎng dào wàn hè sōng shēng ,lián xiǎng dào shēn shān dà gǔ ,shì jié hé zì jǐ de zhǔ guān gǎn shòu lái xiě de 。

  lǜ shī jiǎng jiū píng zè 、duì zhàng ,gé lǜ bǐ jiào yán 。ér lǐ bái de zhè shǒu wǔ lǜ què xiě dé jí qí qīng xīn 、míng kuài ,sì hū yī diǎn yě bú fèi lì 。qí shí ,wú lùn lì yì 、gòu sī 、qǐ jié 、chéng zhuǎn ,huò shì duì zhàng 、yòng diǎn ,dōu jīng guò yī fān qiǎo miào de ān pái ,zhī shì bú zhe hén jì bà le 。zhè zhǒng “qīng shuǐ chū fú róng ,tiān rán qù diāo shì ”de zì rán de yì shù měi ,bǐ yī qiē diāo shì gèng néng dǎ dòng rén de xīn líng 。

tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín chuàng zuò bèi jǐng

  zhān yīng 《lǐ bái shī wén xì nián 》rèn wéi ,cǐ shī nǎi táng xuán zōng tiān bǎo shí èr zǎi (753nián )lǐ bái zài xuān chéng (jīn shǔ ān huī )qī jiān suǒ zuò 。péi fěi 《lǐ bái nián pǔ jiǎn biān 》yě cóng qí shuō 。

《tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín 》lǐ bái pīn yīn dú yīn cān kǎo

tīng shǔ sēng jùn tán qín tīng shǔ sēng jùn tán qín
tīng shǔ sēng xùn dàn qín /tīng shǔ sēng xùn dàn qín

shǔ sēng bào lǜ qǐ, xī xià é méi fēng.
shǔ sēng bào lǜ qǐ ,xī xià é méi fēng 。
wèi wǒ yī huī shǒu, rú tīng wàn hè sōng.
wéi wǒ yī huī shǒu ,rú tīng wàn hè sōng 。
kè xīn xǐ liú shuǐ, yú xiǎng rù shuāng zhōng.
kè xīn xǐ liú shuǐ ,yú xiǎng rù shuāng zhōng 。
bù jué bì shān mù, qiū yún àn jǐ zhòng.
bú jiào bì shān mù ,qiū yún àn jǐ zhòng 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

李白 李白 李白(701─762),字太白,号青莲居士,祖籍陇西成纪(今甘肃省天水县附近)。先世于隋末流徙中亚。李白即生于中亚的碎叶城(今吉尔吉斯斯坦境内)。五岁时随其父迁居绵州彰明县(今四川省江油县)的青莲乡。早年在蜀中就学漫游。青年时期,开始漫游全国各地。天宝初,因道士吴筠的推荐,应诏赴长安,供奉翰林,受到唐玄宗李隆基的特殊礼遇。但因权贵不容,不久即遭谗去职,长期游历。天宝十四年(755)安史之乱起,他隐居庐山,但仍密切注视着国家和人民的命运。后参加永王李璘幕府。永王兵败被杀,李白坐系浔阳狱,第二年长流夜郎,途中遇赦。晚年飘泊于武昌、浔阳、宣城等地。代宗宝应元年(762)病死于其族叔当涂县令李阳冰处。纵观李白一生,其思想是比较复杂的。儒家、道家、纵横家、游侠思想对他都有影响。他企羡神仙,向往隐逸,可是又不愿「一朝飞腾为方丈蓬莱之人」,而要「申管晏之谈,谋帝王之术,奋其智能,愿为辅弼,使寰区大定,海县清一」(《代寿山答孟少府移文书》)。他有着远大的政治抱负,但又不愿走科举的道路。他想通过隐居,求仙获取声望,从而在名人荐举下,受到皇帝征召重用,以便实现「济苍生」、「安社稷」的理想,然后功成身退。诗人就是在这一思想指导下度过狂放而又坎坷的一生。李白存诗九百九十多首。这些诗歌,或以奔放的激情表达对理想政治的热烈追求,对建功立业的渴望;或以犀利的笔锋揭露政治集团的荒淫腐朽;或以善描的画笔点染祖国壮丽的山河。他的诗篇,无论五言七言,无论古体近体,无不别具风格,具有强烈的浪漫主义色彩。有《李太白集》。北宋初年,人们发现《菩萨蛮》「平林漠漠烟如织」和《忆秦娥》「秦娥梦断秦楼月」两词,又尊他为词的始祖。有人怀疑那是后人所托,至今聚讼纷纭。其实,李白的乐府诗,当时已被之管弦,就是词的滥觞了。至于历来被称为「百代词曲之祖」的这两首词,格调高绝,气象阔大,如果不属于李白,又算作谁的作品为好呢?

李白的诗词

  • 湖边采莲妇
  • 登单父陶少府半月台
  • 对酒忆贺监
  • 江上吟
  • 丁都护歌
  • 结客少年场行
  • 北风行
  • 《渌水曲》渌水曲李白原文、翻译、赏析和诗意
  • 《行路难·其三》李白原文、翻译、赏析和诗意(行路难·其三 李白)
  • 无题153
  • 唐代诗词推荐

  • 九华贺雨吟
  • 送李评事往宜春
  • 送禅师宗极归玉峰
  • 拟古东飞伯劳歌
  • 寄元孚道人
  • 送弟子伍秀才赴举
  • 咏史诗。傅岩
  • 和萧郎中小雪日作
  • 简竖儒
  • 《幼女词》幼女词施肩吾原文、翻译、赏析和诗意
  • 《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意原文,《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意翻译,《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意赏析,《听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴》听蜀僧濬弹琴/听蜀僧浚弹琴李白原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自李白的作品

    诗词类别

    李白的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语