《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意

作者:揭傒斯 朝代:元代
《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意原文

《秋雁》 揭傒斯

寒向江南暖,饥向江南饱。
莫道江南恶,须道江南好。
分类: 秋天写鸟讽刺

作者简介(揭傒斯)

揭傒斯头像

揭傒斯(1274~1344)元代著名文学家、书法家、史学家。字曼硕,号贞文,龙兴富州(今江西丰城杜市镇大屋场)人。家贫力学,大德年间出游湘汉。延佑初年由布衣荐授翰林国史院编修官,迁应奉翰林文字,前后三入翰林,官奎章阁授经郎、迁翰林待制,拜集贤学士,翰林侍讲学士阶中奉大夫,封豫章郡公,修辽、金、宋三史,为总裁官。《辽史》成,得寒疾卒于史馆,谥文安,著有《文安集》,为文简洁严整,为诗清婉丽密。善楷书、行、草,朝廷典册,多出其手。与虞集、杨载、范梈同为“元诗四大家”之一,又与虞集、柳贯、黄溍并称“儒林四杰。”

秋雁鉴赏

  此诗寓意深微邃却含而不露。元朝统治者奉行种族歧视政策,以蒙古、色目人为上等人,以汉人、南人为下等人。蒙古、色目人到江南之地也凌驾于南人之上作威作福。他们靠江南的条件富有了,却仍辱骂江南人不绝。诗人心中不平,故作此诗以讥之。

  揭傒斯的五言短古,在很大程度上体现了宋元以来“重逸轻俗”的审美倾向。如《寒夜 》:“ 疏星冻霜空,流月湿林薄。虚馆人不眠,时闻一叶落。”《题风烟雪月四梅图》之二:“高花开几点,澹霭拂成衣。遥瞻应不见,相对尚依稀。”《洞庭秋月》:“灏气自澄穆,碧波还荡漾。应有凌风人,吹笛君山上。”《平沙落雁》:“天寒关塞远,水落洲渚阔。已逐夕阳低,还向黄芦没。”《烟寺晚钟》:“朝送山僧去,暮唤山僧归。相唤复相送,山露湿人衣。”这些诗作是承续王维、孟浩然、韦应物、刘长卿一系的诗风而又加以发展的。其境界高逸,远离尘俗,表达了一种宋元以来的士大夫情调。其中《寒夜》最让人回味,小诗以寥寥二十字的白描,传神地绘出一幅清夜客旅图。一、二句状写户外的景色,以凝冻在布满霜气的夜空中的疏星、沾湿了草木的月的流光(“林薄”,谓草木丛生),制造出一种清旷冷寂的氛围。三句转入客舍,在“虚馆”的典型环境中,“人不眠”的主体便格外突出。最精彩的是末句的五字。“一叶落”的声音是够细微的了,馆中人却能清晰的辨闻,足见夜间的寂静;而一个“时”(时时、时而之意)字,更将漫漫长夜中不眠人的警醒,表现得淋漓尽致。这一句不仅沟通了馆内外的联系,而且传达出诗人在长捱客栈中愁苦的心绪,可谓是神来之笔。

《秋雁》揭傒斯 拼音读音参考

qiū yàn
秋雁

hán xiàng jiāng nán nuǎn, jī xiàng jiāng nán bǎo.
寒向江南暖,饥向江南饱。
mò dào jiāng nán è, xū dào jiāng nán hǎo.
莫道江南恶,须道江南好。

《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《qiū yàn 》 jiē xī sī

hán xiàng jiāng nán nuǎn ,jī xiàng jiāng nán bǎo 。
mò dào jiāng nán è ,xū dào jiāng nán hǎo 。

zuò zhě jiǎn jiè (jiē xī sī )

jiē xī sī tóu xiàng

jiē xī sī (1274~1344)yuán dài zhe míng wén xué jiā 、shū fǎ jiā 、shǐ xué jiā 。zì màn shuò ,hào zhēn wén ,lóng xìng fù zhōu (jīn jiāng xī fēng chéng dù shì zhèn dà wū chǎng )rén 。jiā pín lì xué ,dà dé nián jiān chū yóu xiāng hàn 。yán yòu chū nián yóu bù yī jiàn shòu hàn lín guó shǐ yuàn biān xiū guān ,qiān yīng fèng hàn lín wén zì ,qián hòu sān rù hàn lín ,guān kuí zhāng gé shòu jīng láng 、qiān hàn lín dài zhì ,bài jí xián xué shì ,hàn lín shì jiǎng xué shì jiē zhōng fèng dà fū ,fēng yù zhāng jun4 gōng ,xiū liáo 、jīn 、sòng sān shǐ ,wéi zǒng cái guān 。《liáo shǐ 》chéng ,dé hán jí zú yú shǐ guǎn ,shì wén ān ,zhe yǒu 《wén ān jí 》,wéi wén jiǎn jié yán zhěng ,wéi shī qīng wǎn lì mì 。shàn kǎi shū 、háng 、cǎo ,cháo tíng diǎn cè ,duō chū qí shǒu 。yǔ yú jí 、yáng zǎi 、fàn pēng tóng wéi “yuán shī sì dà jiā ”zhī yī ,yòu yǔ yú jí 、liǔ guàn 、huáng jìn bìng chēng “rú lín sì jié 。”

qiū yàn jiàn shǎng

  cǐ shī yù yì shēn wēi suì què hán ér bú lù 。yuán cháo tǒng zhì zhě fèng háng zhǒng zú qí shì zhèng cè ,yǐ méng gǔ 、sè mù rén wéi shàng děng rén ,yǐ hàn rén 、nán rén wéi xià děng rén 。méng gǔ 、sè mù rén dào jiāng nán zhī dì yě líng jià yú nán rén zhī shàng zuò wēi zuò fú 。tā men kào jiāng nán de tiáo jiàn fù yǒu le ,què réng rǔ mà jiāng nán rén bú jué 。shī rén xīn zhōng bú píng ,gù zuò cǐ shī yǐ jī zhī 。

  jiē xī sī de wǔ yán duǎn gǔ ,zài hěn dà chéng dù shàng tǐ xiàn le sòng yuán yǐ lái “zhòng yì qīng sú ”de shěn měi qīng xiàng 。rú 《hán yè 》:“ shū xīng dòng shuāng kōng ,liú yuè shī lín báo 。xū guǎn rén bú mián ,shí wén yī yè luò 。”《tí fēng yān xuě yuè sì méi tú 》zhī èr :“gāo huā kāi jǐ diǎn ,dàn ǎi fú chéng yī 。yáo zhān yīng bú jiàn ,xiàng duì shàng yī xī 。”《dòng tíng qiū yuè 》:“hào qì zì chéng mù ,bì bō hái dàng yàng 。yīng yǒu líng fēng rén ,chuī dí jun1 shān shàng 。”《píng shā luò yàn 》:“tiān hán guān sāi yuǎn ,shuǐ luò zhōu zhǔ kuò 。yǐ zhú xī yáng dī ,hái xiàng huáng lú méi 。”《yān sì wǎn zhōng 》:“cháo sòng shān sēng qù ,mù huàn shān sēng guī 。xiàng huàn fù xiàng sòng ,shān lù shī rén yī 。”zhè xiē shī zuò shì chéng xù wáng wéi 、mèng hào rán 、wéi yīng wù 、liú zhǎng qīng yī xì de shī fēng ér yòu jiā yǐ fā zhǎn de 。qí jìng jiè gāo yì ,yuǎn lí chén sú ,biǎo dá le yī zhǒng sòng yuán yǐ lái de shì dà fū qíng diào 。qí zhōng 《hán yè 》zuì ràng rén huí wèi ,xiǎo shī yǐ liáo liáo èr shí zì de bái miáo ,chuán shén dì huì chū yī fú qīng yè kè lǚ tú 。yī 、èr jù zhuàng xiě hù wài de jǐng sè ,yǐ níng dòng zài bù mǎn shuāng qì de yè kōng zhōng de shū xīng 、zhān shī le cǎo mù de yuè de liú guāng (“lín báo ”,wèi cǎo mù cóng shēng ),zhì zào chū yī zhǒng qīng kuàng lěng jì de fēn wéi 。sān jù zhuǎn rù kè shě ,zài “xū guǎn ”de diǎn xíng huán jìng zhōng ,“rén bú mián ”de zhǔ tǐ biàn gé wài tū chū 。zuì jīng cǎi de shì mò jù de wǔ zì 。“yī yè luò ”de shēng yīn shì gòu xì wēi de le ,guǎn zhōng rén què néng qīng xī de biàn wén ,zú jiàn yè jiān de jì jìng ;ér yī gè “shí ”(shí shí 、shí ér zhī yì )zì ,gèng jiāng màn màn zhǎng yè zhōng bú mián rén de jǐng xǐng ,biǎo xiàn dé lín lí jìn zhì 。zhè yī jù bú jǐn gōu tōng le guǎn nèi wài de lián xì ,ér qiě chuán dá chū shī rén zài zhǎng ái kè zhàn zhōng chóu kǔ de xīn xù ,kě wèi shì shén lái zhī bǐ 。

《qiū yàn 》jiē xī sī pīn yīn dú yīn cān kǎo

qiū yàn
qiū yàn

hán xiàng jiāng nán nuǎn, jī xiàng jiāng nán bǎo.
hán xiàng jiāng nán nuǎn ,jī xiàng jiāng nán bǎo 。
mò dào jiāng nán è, xū dào jiāng nán hǎo.
mò dào jiāng nán è ,xū dào jiāng nán hǎo 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

揭傒斯 揭傒斯 揭傒斯(1274-1344)字曼硕,龙兴(今江西丰城)人。幼时家贫而读书刻苦,大德年间出游湘汉。延祐初年,荐授翰林国史院编修官,迁应奉翰林文字,前后三入翰林。至正初年,诏修宋、辽、金三史,任为总裁官。诗集为《秋宜集》。

揭傒斯的诗词

  • 画鸭
  • 画鸭(春草细还生)
  • 《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意
  • 《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意
  • 自盱之临川早发(扁舟催早发)
  • 大饥行(去年旱毁才五六)
  • 梦武昌(黄鹤楼前鹦鹉洲)
  • 画鸭
  • 夏五月武昌舟中触目
  • 元代诗词推荐

  • 【不知宫调】甜水令
  • 【仙吕】太常引
  • 【南吕】金字经_乐闲百年浑
  • 【仙吕】春从天上来
  • 【中吕】朝天曲_沛公,大风
  • 【大石调】青杏子_天赋两风流
  • 浣溪沙·山滴岚光水拍堤
  • 【双调】沉醉东风_蔬圃莲池药
  • 【越调】小桃红
  • 【双调】清江引_春思黄莺乱
  • 《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意原文,《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意翻译,《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意赏析,《秋雁》秋雁揭傒斯原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自揭傒斯的作品

    诗词类别

    揭傒斯的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语