《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意

作者:杜甫 朝代:唐代
《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意原文

《冬至》 杜甫

年年至日长为客,忽忽穷愁泥杀人。
江上形容吾独老,天边风俗自相亲。
杖藜雪后临丹壑,鸣玉朝来散紫宸。
心折此时无一寸,路迷何处见三秦。
分类:

作者简介(杜甫)

杜甫头像

杜甫(712-770),字子美,自号少陵野老,世称“杜工部”、“杜少陵”等,汉族,河南府巩县(今河南省巩义市)人,唐代伟大的现实主义诗人,杜甫被世人尊为“诗圣”,其诗被称为“诗史”。杜甫与李白合称“李杜”,为了跟另外两位诗人李商隐与杜牧即“小李杜”区别开来,杜甫与李白又合称“大李杜”。他忧国忧民,人格高尚,他的约1400余首诗被保留了下来,诗艺精湛,在中国古典诗歌中备受推崇,影响深远。759-766年间曾居成都,后世有杜甫草堂纪念。

《冬至》杜甫 翻译、赏析和诗意

冬至

年年至日长为客,
忽忽穷愁泥杀人。
江上形容吾独老,
天边风俗自相亲。
杖藜雪后临丹壑,
鸣玉朝来散紫宸。
心折此时无一寸,
路迷何处见三秦。

中文译文:
每年冬至日长为客,
忽然间穷愁像泥一样淹没人。
江上的景象形容我独自变老,
天边的风俗自然亲近。
拄着拐杖,踏雪来到丹壑,
鸣玉的声音朝着紫宸散去。
此时我的心已经碎裂得无法再分寸,
迷失在何处才能看到三秦的景色。

诗意:
这首诗描绘了作者在冬至这一天的心情。作者感叹自己年年都是孤独的过冬至,忽然间被穷愁所困扰,仿佛陷入了泥沼般无法自拔。他观察到江上的景象,感叹自己的孤独和老去,但也看到了天边的风俗和人们的亲近。他拄着拐杖,踏雪来到丹壑,听到了鸣玉的声音,仿佛朝着紫宸散去。然而,此时他的心已经碎裂得无法再分寸,迷失在何处才能看到三秦的景色。

赏析:
这首诗以冬至为背景,通过描绘作者的心情和观察到的景象,表达了对孤独、老去和迷失的思考。作者通过对自然景象的描绘,将自己的内心感受与外部环境相结合,表达了对生活的矛盾和困惑。诗中的意象生动而富有感染力,通过对冬至这一特殊日子的描绘,展现了作者对人生的思考和对自身处境的反思。整首诗情感真挚,意境深远,给人以思考和共鸣的空间。

* 此内容来自古诗词爱好者,仅供参考

《冬至》杜甫 拼音读音参考

dōng zhì
冬至

nián nián zhì rì zhǎng wèi kè, hū hū qióng chóu ní shā rén.
年年至日长为客,忽忽穷愁泥杀人。
jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo, tiān biān fēng sú zì xiāng qīn.
江上形容吾独老,天边风俗自相亲。
zhàng lí xuě hòu lín dān hè, míng yù zhāo lái sàn zǐ chén.
杖藜雪后临丹壑,鸣玉朝来散紫宸。
xīn zhé cǐ shí wú yī cùn, lù mí hé chǔ jiàn sān qín.
心折此时无一寸,路迷何处见三秦。

《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《dōng zhì 》 dù fǔ

nián nián zhì rì zhǎng wéi kè ,hū hū qióng chóu ní shā rén 。
jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo ,tiān biān fēng sú zì xiàng qīn 。
zhàng lí xuě hòu lín dān hè ,míng yù cháo lái sàn zǐ chén 。
xīn shé cǐ shí wú yī cùn ,lù mí hé chù jiàn sān qín 。
fèn lèi :

zuò zhě jiǎn jiè (dù fǔ )

dù fǔ tóu xiàng

dù fǔ (712-770),zì zǐ měi ,zì hào shǎo líng yě lǎo ,shì chēng “dù gōng bù ”、“dù shǎo líng ”děng ,hàn zú ,hé nán fǔ gǒng xiàn (jīn hé nán shěng gǒng yì shì )rén ,táng dài wěi dà de xiàn shí zhǔ yì shī rén ,dù fǔ bèi shì rén zūn wéi “shī shèng ”,qí shī bèi chēng wéi “shī shǐ ”。dù fǔ yǔ lǐ bái hé chēng “lǐ dù ”,wéi le gēn lìng wài liǎng wèi shī rén lǐ shāng yǐn yǔ dù mù jí “xiǎo lǐ dù ”qū bié kāi lái ,dù fǔ yǔ lǐ bái yòu hé chēng “dà lǐ dù ”。tā yōu guó yōu mín ,rén gé gāo shàng ,tā de yuē 1400yú shǒu shī bèi bǎo liú le xià lái ,shī yì jīng zhàn ,zài zhōng guó gǔ diǎn shī gē zhōng bèi shòu tuī chóng ,yǐng xiǎng shēn yuǎn 。759-766nián jiān céng jū chéng dōu ,hòu shì yǒu dù fǔ cǎo táng jì niàn 。

《dōng zhì 》dù fǔ fān yì 、shǎng xī hé shī yì

dōng zhì

nián nián zhì rì zhǎng wéi kè ,
hū hū qióng chóu ní shā rén 。
jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo ,
tiān biān fēng sú zì xiàng qīn 。
zhàng lí xuě hòu lín dān hè ,
míng yù cháo lái sàn zǐ chén 。
xīn shé cǐ shí wú yī cùn ,
lù mí hé chù jiàn sān qín 。

zhōng wén yì wén :
měi nián dōng zhì rì zhǎng wéi kè ,
hū rán jiān qióng chóu xiàng ní yī yàng yān méi rén 。
jiāng shàng de jǐng xiàng xíng róng wǒ dú zì biàn lǎo ,
tiān biān de fēng sú zì rán qīn jìn 。
zhǔ zhe guǎi zhàng ,tà xuě lái dào dān hè ,
míng yù de shēng yīn cháo zhe zǐ chén sàn qù 。
cǐ shí wǒ de xīn yǐ jīng suì liè dé wú fǎ zài fèn cùn ,
mí shī zài hé chù cái néng kàn dào sān qín de jǐng sè 。

shī yì :
zhè shǒu shī miáo huì le zuò zhě zài dōng zhì zhè yī tiān de xīn qíng 。zuò zhě gǎn tàn zì jǐ nián nián dōu shì gū dú de guò dōng zhì ,hū rán jiān bèi qióng chóu suǒ kùn rǎo ,fǎng fó xiàn rù le ní zhǎo bān wú fǎ zì bá 。tā guān chá dào jiāng shàng de jǐng xiàng ,gǎn tàn zì jǐ de gū dú hé lǎo qù ,dàn yě kàn dào le tiān biān de fēng sú hé rén men de qīn jìn 。tā zhǔ zhe guǎi zhàng ,tà xuě lái dào dān hè ,tīng dào le míng yù de shēng yīn ,fǎng fó cháo zhe zǐ chén sàn qù 。rán ér ,cǐ shí tā de xīn yǐ jīng suì liè dé wú fǎ zài fèn cùn ,mí shī zài hé chù cái néng kàn dào sān qín de jǐng sè 。

shǎng xī :
zhè shǒu shī yǐ dōng zhì wéi bèi jǐng ,tōng guò miáo huì zuò zhě de xīn qíng hé guān chá dào de jǐng xiàng ,biǎo dá le duì gū dú 、lǎo qù hé mí shī de sī kǎo 。zuò zhě tōng guò duì zì rán jǐng xiàng de miáo huì ,jiāng zì jǐ de nèi xīn gǎn shòu yǔ wài bù huán jìng xiàng jié hé ,biǎo dá le duì shēng huó de máo dùn hé kùn huò 。shī zhōng de yì xiàng shēng dòng ér fù yǒu gǎn rǎn lì ,tōng guò duì dōng zhì zhè yī tè shū rì zǐ de miáo huì ,zhǎn xiàn le zuò zhě duì rén shēng de sī kǎo hé duì zì shēn chù jìng de fǎn sī 。zhěng shǒu shī qíng gǎn zhēn zhì ,yì jìng shēn yuǎn ,gěi rén yǐ sī kǎo hé gòng míng de kōng jiān 。

* cǐ nèi róng lái zì gǔ shī cí ài hǎo zhě ,jǐn gòng cān kǎo

《dōng zhì 》dù fǔ pīn yīn dú yīn cān kǎo

dōng zhì
dōng zhì

nián nián zhì rì zhǎng wèi kè, hū hū qióng chóu ní shā rén.
nián nián zhì rì zhǎng wéi kè ,hū hū qióng chóu ní shā rén 。
jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo, tiān biān fēng sú zì xiāng qīn.
jiāng shàng xíng róng wú dú lǎo ,tiān biān fēng sú zì xiàng qīn 。
zhàng lí xuě hòu lín dān hè, míng yù zhāo lái sàn zǐ chén.
zhàng lí xuě hòu lín dān hè ,míng yù cháo lái sàn zǐ chén 。
xīn zhé cǐ shí wú yī cùn, lù mí hé chǔ jiàn sān qín.
xīn shé cǐ shí wú yī cùn ,lù mí hé chù jiàn sān qín 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

杜甫 杜甫 杜甫(712-770),字子美,祖籍河南巩县。祖父杜审言是唐初著名诗人。青年时期,他曾游历过今江苏、浙江、河北、山东一带,并两次会见李白,两人结下深厚的友谊。唐玄宗天宝五年(746),杜甫来到长安,第二年他参加了由唐玄宗下诏的应试,由于奸臣李林甫从中作梗,全体应试者无一人录取。从此进取无门,生活贫困。直到天宝十四年(755),才得到「右卫率府胄曹参军」一职,负责看管兵甲仓库。同年,安史之乱爆发,此时杜甫正在奉先(今陕西蒲城)探家。第二年他把家属安顿在鄜州羌村(今陕西富县境),只身投奔在灵武(今甘肃省)即位的肃宗。途中被叛军所俘,押到沦陷后的长安,这期间他亲眼目睹了叛军杀戮洗劫的暴行和百姓的苦难。直到至德二年(757)四月,他才冒险逃到肃宗临时驻地凤翔(今陕西省凤翔县),授官左拾遗。不久因疏救房琯,被贬为华州司功参军。自此他对现实政治十分失望,抛弃官职,举家西行,几经辗转,最后到了成都,在严武等人的帮助下,在城西浣花溪畔,建成了一座草堂,世称「杜甫草堂」。后被严武荐为节度参谋、检校工部员外郎。严武死后,他离开了成都,全家寄居夔州(今四川奉节县)。两年后,离夔州到江陵、衡阳一带辗转流离。唐太宗大历五年(770),诗人病死在湘江的一只小船中。他的诗在艺术上以丰富多采著称,时而雄浑奔放,时而沉郁悲凉,或辞藻瑰丽,或平易质朴。他擅长律诗,又是新乐府诗体的开创者。他的诗声律和谐,选字精炼,「为人性癖耽佳句,语不惊人死不休」,正是他严谨创作态度的真实写照。在我国文学史上有「诗圣」之称。他的诗留存至今的有一千四百余首。有《杜少陵集》。

杜甫的诗词

  • 送郑十八虔贬台州司户伤其临老陷贼之故阙为面别情见于诗
  • 宿江边阁 / 后西阁
  • 《江畔独步寻花七绝句》江畔独步寻花七绝句杜甫原文、翻译、赏析和诗意
  • 《绝句漫兴九首·其五》绝句漫兴九首·其五杜甫原文、翻译、赏析和诗意
  • 燕子来舟中作
  • 对雪
  • 《自京赴奉先县咏怀五百字/自京赴奉先咏怀五百字》自京赴奉先县咏怀五百字/自京赴奉先咏怀五百字杜甫原文、翻译、赏析和诗意
  • 羌村
  • 绝句(春风花草香)
  • 绝句漫兴九首·其二
  • 唐代诗词推荐

  • 金州别姚合
  • 语松竹
  • 访章禅老
  • 荔枝二首
  • 富春
  • 题濠州高塘馆(敬爱为御史,过宿处)
  • 拟君子有所思二首
  • 酒中十咏。酒泉
  • 临刑赋
  • 观山水障子
  • 《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意原文,《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意翻译,《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意赏析,《冬至》冬至杜甫原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自杜甫的作品

    诗词类别

    杜甫的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语