《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)

作者:李清照 朝代:宋代
《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)原文

《玉楼春》 李清照

红酥肯放琼苞碎。
探著南枝开遍未。
不知酝藉几多香,但见包藏无限意。
道人憔悴春窗底。
闷损阑干愁不倚。
要来小酌便来休,未必明朝风不起。

作者简介(李清照)

李清照头像

李清照(1084年3月13日~1155年5月12日)号易安居士,汉族,山东省济南章丘人。宋代(南北宋之交)女词人,婉约词派代表,有“千古第一才女”之称。所作词,前期多写其悠闲生活,后期多悲叹身世,情调感伤。形式上善用白描手法,自辟途径,语言清丽。论词强调协律,崇尚典雅,提出词“别是一家”之说,反对以作诗文之法作词。能诗,留存不多,部分篇章感时咏史,情辞慷慨,与其词风不同。有《易安居士文集》《易安词》,已散佚。后人有《漱玉词》辑本。今有《李清照集校注》。

玉楼春·红酥肯放琼苞碎赏析

  这是一首著名的咏梅词。傲立霜雪,一枝独秀的梅花是历来文人墨客的吟诵对象,特别是宋代咏梅词更多,其中能尽得梅花神韵的上乘之作却并不多见。

  李清照的这首《玉楼春》当属其中的佼佼者,不仅写活了梅花,而且活画出赏梅者虽愁闷却仍禁不住要及时赏梅的矛盾心态。作者出手便不俗。首句以“红酥”比拟梅花花瓣的宛如红色凝脂,以“琼苞”形容梅花花苞的美好,都是抓住了梅花特征的准确用语,“肯放琼苞碎”者,是对“含苞欲放”的巧妙说法。

  上片皆从此句生发。“探著南枝开遍未”,便是宛转说出梅花未尽开放。初唐时李峤《梅》诗云:“大庾敛寒光,南枝独早芳。”张方注:“大庚岭上梅,南枝落,北枝开。如今对南枝之花还须问“开遍未”,则梅枝上多尚含苞,宛然可知。三、四两句“不知酝藉几多香,但见包藏无限意”,用对偶句,仍写未放之花,“酝藉”、“包藏”,点明此意。而“几多香”、“无限意”,又将梅花盛开后所发的幽香、所呈的意态摄纳其中,精神饱满,亦可见词人的灵心慧思。

  下片由咏梅转写赏梅之人。“道人”是作者的自称,意为学道之人。“憔悴”和“闷”、“愁”,讲李清照的外貌与内心情状,“春窗”和“阑干”交代客观环境,表明她当时困顿窗下,愁闷煞人,连阑干都懒得去倚。这是一幅名门闺妇的春愁图。

  不写梅花的盛开,却由含苞直跳到将败,这是咏梅的奇笔,写赏梅却先道自己的憔悴和愁闷,这是赏梅之妙想。反映了她自己“挼尽梅花无好意,赢得满衣清泪”(《清平乐·年年雪里》)的心态。此词盖作于晚年流落江南之后反常写法恰好能传达出当时正常的心态。虽然心境不佳,但梅花还是要赏的,所以“要来小酌便来休,未必明朝风不起”。“休”字这里是语助词,含罢、了的意思。这是作者心中的话:想要来饮酒赏梅的话便来罢,等到明天说不定要起风了呢!此句隐含着莫错过大好时机且举杯遣怀的意味。

  易安词是咏物抒情诗中的上品,这首咏梅诗尽得梅花之诗,也尽似词人之情,是不可多得的佳作。

玉楼春·红酥肯放琼苞碎创作背景

  关于此词的写作背景,陈祖美《李清照简明年表》断此词作于宋崇宁三年(1104),期间李清照曾上诗赵挺之(赵明诚之父)请救其父。当时的朋党之争非常强烈,李清照为党祸之松紧所左右,时居汴京,时返原籍。

《玉楼春》李清照 拼音读音参考

yù lóu chūn
玉楼春

hóng sū kěn fàng qióng bāo suì.
红酥肯放琼苞碎。
tàn zhe nán zhī kāi biàn wèi.
探著南枝开遍未。
bù zhī yùn jí jǐ duō xiāng, dàn jiàn bāo cáng wú xiàn yì.
不知酝藉几多香,但见包藏无限意。
dào rén qiáo cuì chūn chuāng dǐ.
道人憔悴春窗底。
mèn sǔn lán gān chóu bù yǐ.
闷损阑干愁不倚。
yào lái xiǎo zhuó biàn lái xiū, wèi bì míng cháo fēng bù qǐ.
要来小酌便来休,未必明朝风不起。

《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)拼音解读

《yù lóu chūn 》 lǐ qīng zhào

hóng sū kěn fàng qióng bāo suì 。
tàn zhe nán zhī kāi biàn wèi 。
bú zhī yùn jiè jǐ duō xiāng ,dàn jiàn bāo cáng wú xiàn yì 。
dào rén qiáo cuì chūn chuāng dǐ 。
mèn sǔn lán gàn chóu bú yǐ 。
yào lái xiǎo zhuó biàn lái xiū ,wèi bì míng cháo fēng bú qǐ 。

zuò zhě jiǎn jiè (lǐ qīng zhào )

lǐ qīng zhào tóu xiàng

lǐ qīng zhào (1084nián 3yuè 13rì ~1155nián 5yuè 12rì )hào yì ān jū shì ,hàn zú ,shān dōng shěng jì nán zhāng qiū rén 。sòng dài (nán běi sòng zhī jiāo )nǚ cí rén ,wǎn yuē cí pài dài biǎo ,yǒu “qiān gǔ dì yī cái nǚ ”zhī chēng 。suǒ zuò cí ,qián qī duō xiě qí yōu xián shēng huó ,hòu qī duō bēi tàn shēn shì ,qíng diào gǎn shāng 。xíng shì shàng shàn yòng bái miáo shǒu fǎ ,zì pì tú jìng ,yǔ yán qīng lì 。lùn cí qiáng diào xié lǜ ,chóng shàng diǎn yǎ ,tí chū cí “bié shì yī jiā ”zhī shuō ,fǎn duì yǐ zuò shī wén zhī fǎ zuò cí 。néng shī ,liú cún bú duō ,bù fèn piān zhāng gǎn shí yǒng shǐ ,qíng cí kāng kǎi ,yǔ qí cí fēng bú tóng 。yǒu 《yì ān jū shì wén jí 》《yì ān cí 》,yǐ sàn yì 。hòu rén yǒu 《shù yù cí 》jí běn 。jīn yǒu 《lǐ qīng zhào jí xiào zhù 》。

yù lóu chūn ·hóng sū kěn fàng qióng bāo suì shǎng xī

  zhè shì yī shǒu zhe míng de yǒng méi cí 。ào lì shuāng xuě ,yī zhī dú xiù de méi huā shì lì lái wén rén mò kè de yín sòng duì xiàng ,tè bié shì sòng dài yǒng méi cí gèng duō ,qí zhōng néng jìn dé méi huā shén yùn de shàng chéng zhī zuò què bìng bú duō jiàn 。

  lǐ qīng zhào de zhè shǒu 《yù lóu chūn 》dāng shǔ qí zhōng de jiǎo jiǎo zhě ,bú jǐn xiě huó le méi huā ,ér qiě huó huà chū shǎng méi zhě suī chóu mèn què réng jìn bú zhù yào jí shí shǎng méi de máo dùn xīn tài 。zuò zhě chū shǒu biàn bú sú 。shǒu jù yǐ “hóng sū ”bǐ nǐ méi huā huā bàn de wǎn rú hóng sè níng zhī ,yǐ “qióng bāo ”xíng róng méi huā huā bāo de měi hǎo ,dōu shì zhuā zhù le méi huā tè zhēng de zhǔn què yòng yǔ ,“kěn fàng qióng bāo suì ”zhě ,shì duì “hán bāo yù fàng ”de qiǎo miào shuō fǎ 。

  shàng piàn jiē cóng cǐ jù shēng fā 。“tàn zhe nán zhī kāi biàn wèi ”,biàn shì wǎn zhuǎn shuō chū méi huā wèi jìn kāi fàng 。chū táng shí lǐ qiáo 《méi 》shī yún :“dà yǔ liǎn hán guāng ,nán zhī dú zǎo fāng 。”zhāng fāng zhù :“dà gēng lǐng shàng méi ,nán zhī luò ,běi zhī kāi 。rú jīn duì nán zhī zhī huā hái xū wèn “kāi biàn wèi ”,zé méi zhī shàng duō shàng hán bāo ,wǎn rán kě zhī 。sān 、sì liǎng jù “bú zhī yùn jiè jǐ duō xiāng ,dàn jiàn bāo cáng wú xiàn yì ”,yòng duì ǒu jù ,réng xiě wèi fàng zhī huā ,“yùn jiè ”、“bāo cáng ”,diǎn míng cǐ yì 。ér “jǐ duō xiāng ”、“wú xiàn yì ”,yòu jiāng méi huā shèng kāi hòu suǒ fā de yōu xiāng 、suǒ chéng de yì tài shè nà qí zhōng ,jīng shén bǎo mǎn ,yì kě jiàn cí rén de líng xīn huì sī 。

  xià piàn yóu yǒng méi zhuǎn xiě shǎng méi zhī rén 。“dào rén ”shì zuò zhě de zì chēng ,yì wéi xué dào zhī rén 。“qiáo cuì ”hé “mèn ”、“chóu ”,jiǎng lǐ qīng zhào de wài mào yǔ nèi xīn qíng zhuàng ,“chūn chuāng ”hé “lán gàn ”jiāo dài kè guān huán jìng ,biǎo míng tā dāng shí kùn dùn chuāng xià ,chóu mèn shà rén ,lián lán gàn dōu lǎn dé qù yǐ 。zhè shì yī fú míng mén guī fù de chūn chóu tú 。

  bú xiě méi huā de shèng kāi ,què yóu hán bāo zhí tiào dào jiāng bài ,zhè shì yǒng méi de qí bǐ ,xiě shǎng méi què xiān dào zì jǐ de qiáo cuì hé chóu mèn ,zhè shì shǎng méi zhī miào xiǎng 。fǎn yìng le tā zì jǐ “luò jìn méi huā wú hǎo yì ,yíng dé mǎn yī qīng lèi ”(《qīng píng lè ·nián nián xuě lǐ 》)de xīn tài 。cǐ cí gài zuò yú wǎn nián liú luò jiāng nán zhī hòu fǎn cháng xiě fǎ qià hǎo néng chuán dá chū dāng shí zhèng cháng de xīn tài 。suī rán xīn jìng bú jiā ,dàn méi huā hái shì yào shǎng de ,suǒ yǐ “yào lái xiǎo zhuó biàn lái xiū ,wèi bì míng cháo fēng bú qǐ ”。“xiū ”zì zhè lǐ shì yǔ zhù cí ,hán bà 、le de yì sī 。zhè shì zuò zhě xīn zhōng de huà :xiǎng yào lái yǐn jiǔ shǎng méi de huà biàn lái bà ,děng dào míng tiān shuō bú dìng yào qǐ fēng le ne !cǐ jù yǐn hán zhe mò cuò guò dà hǎo shí jī qiě jǔ bēi qiǎn huái de yì wèi 。

  yì ān cí shì yǒng wù shū qíng shī zhōng de shàng pǐn ,zhè shǒu yǒng méi shī jìn dé méi huā zhī shī ,yě jìn sì cí rén zhī qíng ,shì bú kě duō dé de jiā zuò 。

yù lóu chūn ·hóng sū kěn fàng qióng bāo suì chuàng zuò bèi jǐng

  guān yú cǐ cí de xiě zuò bèi jǐng ,chén zǔ měi 《lǐ qīng zhào jiǎn míng nián biǎo 》duàn cǐ cí zuò yú sòng chóng níng sān nián (1104),qī jiān lǐ qīng zhào céng shàng shī zhào tǐng zhī (zhào míng chéng zhī fù )qǐng jiù qí fù 。dāng shí de péng dǎng zhī zhēng fēi cháng qiáng liè ,lǐ qīng zhào wéi dǎng huò zhī sōng jǐn suǒ zuǒ yòu ,shí jū biàn jīng ,shí fǎn yuán jí 。

《yù lóu chūn 》lǐ qīng zhào pīn yīn dú yīn cān kǎo

yù lóu chūn
yù lóu chūn

hóng sū kěn fàng qióng bāo suì.
hóng sū kěn fàng qióng bāo suì 。
tàn zhe nán zhī kāi biàn wèi.
tàn zhe nán zhī kāi biàn wèi 。
bù zhī yùn jí jǐ duō xiāng, dàn jiàn bāo cáng wú xiàn yì.
bú zhī yùn jiè jǐ duō xiāng ,dàn jiàn bāo cáng wú xiàn yì 。
dào rén qiáo cuì chūn chuāng dǐ.
dào rén qiáo cuì chūn chuāng dǐ 。
mèn sǔn lán gān chóu bù yǐ.
mèn sǔn lán gàn chóu bú yǐ 。
yào lái xiǎo zhuó biàn lái xiū, wèi bì míng cháo fēng bù qǐ.
yào lái xiǎo zhuó biàn lái xiū ,wèi bì míng cháo fēng bú qǐ 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

李清照 李清照 李清照(1081─1155?)号易安居士,济南(今属山东)人。父李格非,为元祐后四学士之一,夫赵明诚为金石考据家。崇宁元年(1102),徽宗以绍述神宗为名,任蔡京、赵挺之为左右相,立元祐党人碑,以司马光等百二十人为「奸党」,其父列名党籍,清照以诗上挺之。崇宁二年(1103),明诚出仕,矢志撰述以访求、著录古代金石文字为职志的《金石录》一书。大观元年(1107),蔡京复相,挺之卒。蔡京以挺之为元祐大臣所荐,为庇元祐「奸党」,追夺所赠官。明诚、清照夫妇因此屏居青州(今山东益都)乡里十年。宣和二年(1120)蔡京致仕后,明诚起知莱州(今山东掖县),此后又自莱移淄。靖康之难后。明诚奔母丧南下,知江宁府,清照载书至建康。建炎三年,赵明诚卒。离京自建康出走浙中,清照随亦入浙,经台、嵊、黄岩,从御舟海道至温州,复至越州,衢州,于绍兴二年(1132)赴杭州。绍兴四年,作《金石录后序》。绍兴中,以《金石录》表上于朝。卒年约七十馀。善属文,于诗尤工。《宋史·艺文志》著录《易安居士文集》七卷,俱不传。清照创词「别是一家」之说,其词创为「易安体」,为宋词一家。词集名《漱玉集》,今本皆为后人所辑。男中李后主,女中李易安,极是当行本色。前此太白,故称词家三李。(沈去矜)清照以一妇人,而词格乃抗轶周柳,虽篇帙无多,固不能不宝而存之,为词家一大宗矣。(《四库提要》)李易安作重阳《醉花阴》词,函致赵明诚云云。明诚自愧勿如。乃忘寝食,三日夜得十五阕,杂易安作以示陆德夫。德夫玩之再三曰:「只有『莫道不销魂』三句绝佳。」正易安作也。(《词苑丛谈》)李易安词,独辟门径,居然可观,其源自淮海、大晟,而铸语则多生造,妇人有此,可谓奇矣。(《白雨斋词话》)易安佳句,如《一剪梅》起七字云:「红藕香残玉簟秋」,精秀特绝,真不食人间烟火者。(同上书)

李清照的诗词

  • 蝶恋花(永夜恹恹欢意少)
  • 诉衷情(夜来沈醉卸妆迟)
  • 浣溪沙·小院闲窗春色深
  • 醉花阴(薄雾浓云愁永昼)
  • 摊破浣溪沙·病起萧萧两鬓华
  • 《如梦令 谁伴明窗独坐》原文及翻译赏析
  • 武陵春·春晚
  • 菩萨蛮·风柔日薄春犹早
  • 《蝶恋花·上巳召亲族》李清照原文、翻译、赏析和诗意(蝶恋花·上巳召亲族 李清照)
  • 念奴娇·春情
  • 宋代诗词推荐

  • 虞美人(代内)
  • 鹧鸪天(同前)
  • 虞美人·有美堂赠述古
  • 传华枝(大石调)
  • 花犯(再和中甫)
  • 浣溪沙(泊望仙桥月夜舟中留客)
  • 念奴娇(端午酒边)
  • 少年游(黄钟)
  • 玉楼春(赠李都监侍儿,是夕歌六么)
  • 兰陵王·柳
  • 《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)原文,《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)翻译,《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)赏析,《玉楼春》李清照原文、翻译、赏析和诗意(玉楼春·红酥肯放琼苞碎 李清照)阅读答案,出自李清照的作品

    诗词类别

    李清照的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语