《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析

作者:温庭筠 朝代:唐朝
《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析原文

古诗简介

《更漏子·金雀钗》是唐代文学家温庭筠的词作。此词抒写主人公对情人的一往情深,以及对爱情的始终不渝。全词通过今昔鲜明的对比,描写出主人公相思之苦,使人的描写,情的抒发,更加楚楚动人,更见蕴藉。作品人物描绘细腻,形象历历可见,语言贴合温词造语精工、密丽浓艳的风格。

翻译/译文

那时我头插金钗,面带微红的羞赧,在花丛中与你短暂相见。你知道我对你的情意,我知道你对我的爱怜,上苍可以作证。香已燃成灰烬,红烛只剩下蜡泪一滩,恰似你我二人心境。枕上的清泪涟涟,我感受着锦衾的清冷,难耐更漏声声的敲打。

注释

⑴金雀钗:华贵的首饰。白居易《长恨歌》:“花钿委地无人收,翠翘金雀玉搔头。”又作金爵钗。曹植《美女篇》:“头上金爵钗,腰佩翠琅玕。”⑵里:雪本作“裏”,误。时:鄂本作“如”,误。⑶“知我意”二句:上句主语是君,下句主语是我。怜:爱。⑷香作穗:谓香烧成了灰烬,像穗一样坠落下来。此处形容男子心冷如香灰。⑸山枕腻:谓枕头为泪水所污。腻:指泪污。

赏析/鉴赏

这阕词写的是梦醒之后的感觉和追忆,和另一首《更漏子·柳丝长》的手法近似又不似。近似的是都是在最后一句点明是梦。那里“梦长”是明说,而这里“觉来”则是暗示。但都是从梦中醒来的这一点则是无疑的。所不同的是:《更漏子·柳丝长》没有写梦境,只写梦醒后的苦苦难眠;而这一首却是专写梦境,而把醒时的苦况则轻轻一笔带过,章法极具变化。此词以女子的身分和口吻描写其心理和感情,十分细致地表现了女子对男方的一往情深,以及对爱情的始终不渝。词的上片描写女子与男方的花里相见。开头三句,描写女子整妆而往,在花丛之中与自己的情人相见。“暂时”两字,透露出此种相见乃私相约会,故只能一时而不能长久。还有一种说法认为,“金雀钗,红粉面”,应当是指梦中于“花里暂时相见”的人,不像是说自己。因为人不好自己夸自己是“红粉面”的。所以诗人紧接着用醒时的口吻说:“花里暂时相见”。“暂时”是过后的衡量,是追叙的回忆,也是对于梦的一番惆怅。他们在花里暂时的、也就是匆匆的又见了一面了。这是自我安慰,因为聊胜于无;但也充满了惆怅,因为毕竟是梦。相见在梦中,而又匆匆地醒了,所以诗人要突出地点明“暂时”二字,以示惆怅。正因为写的是暂时在花中相见的一段情景,所以“金雀钗”、“红粉面”当是相见时见到的那人的模样。这种重复梦中的情景,正是在回味,在念念不忘。上三句写梦中之景,下三句写梦中之情。“知我意,感君怜。”这里分明有一椿冤事在。怜,是包括爱与哀的意思。唯其爱,是以哀。这两者有连带关系。正因为人好而被冤,这才所以爱而哀。唯其知道爱而哀,所以词人才要说:“知我意。”是表示对对方“知我”“怜我”的感激,这是写情之深。“此情须问天”是对天盟誓,指天以明心的意思,这是写情之坚。由此可见,女子在会见时的感情是何等炽热强烈。词的下片,描写女子对男方的执着的爱情。从时间上看,写的是“暂时相见”之后;从内容上看,则是对女子内心感情的进一步描写。“暂时相见”之后,女子回到了自己的房间。刚才花里相会时的情景,以及会见时燃烧在女子心中的爱情的火焰,不但没有消失、减弱,反而更加鲜明、强烈了。于是,女子将这内心的感情,化成了默默的誓言。“香作穗,蜡成泪”,是女子回房时看到的情景。香尽蜡灭,说明时已深夜。但更重要的是,这是一种见景生情,托物寄情手法的运用。在女子看来,这香作之穗,蜡成之泪,“还似两人心意”,是“两人心意”相合的心心相印的象征。“春蚕到死丝方尽,蜡炬成灰泪始干”,是李商隐的传世名句。它以谐音双关和形象的比喻,述说了对所爱者至死不渝的情思和无穷无尽的恨别,表明了自己的一往情深,爱之极至:若要不相思流泪,除非像蚕蜡一样,身死灰尽。词人此处的描写,或许是对李诗的化用。值得注意的是,这里说得是“两人”面不是一人,是兼及男女双方的,其特点是,男方的心意不是由男一方自己说出,而是由女子代为说出的。这样写,当然是以女子亲身体验到男方的怜爱为基础的,但却更是以女子本身的感情为基础的。代男方言其心意,更可以见其自己的心意。女子虽然知己之心,也知君之意,但毕竟只能“暂时相见”的现实,给她的心情罩上了一层阴影。“暂时”之外的时间是多数的,大量的,而在这些时间里是不能相见的,这不能不使女子感到阵阵愁思袭来。故结末三句,词人以枕腻衾寒,更残漏尽,夜不能寐,来写女子在“暂时相见”之后的孤独和寂寞,这是非常符合女子此时此地的心理状态的。也许,深夜难眠,孤寂难挨的女子,还在回忆着刚才“暂时相见”的情景;或者,正在想着下一次的“暂时相见”从这个角度说,此一结尾又是含蓄有味,余韵不尽的。这阕词很为前人所称赞。它妙就妙在首先给人一个极美的意境,然后一下让人落于冷寂的现实,造成感情上的巨大落差。而在这巨大的落差之间,如瀑布一样的不是空的,不是一片漆黑,而是充满感情的芬芳,溅射出忠贞的奇姿异彩。是以给人以感情上的纯洁化,这在技术上较之从头说起,有着极大的震宕。其实,如果按词的内容来排列,恰好应当调过头来,把末句放在开头。更残、梦醒,一个人睡在冰冷的被子里,想到刚才居然还梦见了情人。她还是那样的漂亮,从服饰到颜色,然后想到为什么会有这样的梦,从而想到彼此之间的深情厚意。词人为了在写法上突破一般化,是很懂得蒙太奇的手法的,一下把主人公最美的情景推到读者的眼前,然后再夹以回叙。通过现实情与物的化入,最后才使人知道:啊,原来竟是一个梦!不由人不升起一缕惋惜之情而对于现实的理解。由于温庭筠的词几乎是完全诉之于视觉,温庭筠只是加以组合,通过这画面的组合变化,使读者去理解诗人的创伤及思想。因此,这倒很合乎当代的电影语言。

温庭筠简介

温庭筠的诗词曲代表作

温庭筠(约812—866),唐代诗人、词人。本名岐,字飞卿,汉族,太原祁县,今山西祁县东南人。富有天才,文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有“温八叉”之称。然恃才不羁,又好讥刺权贵,多犯忌讳,取憎于时,故屡举进士不第,长被贬抑,终生不得志。官终国子助教。精通音律。工诗,与李商隐齐名,时称“温李”。其诗辞藻华丽,秾艳精致,内容多写闺情。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为“花间派”首要词人,对词的发展影响较大。在词史上,与韦庄齐名,并称“温韦”。存词七十余首。后人辑有《温飞卿集》及《金奁集》。

《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析拼音解读

gǔ shī jiǎn jiè

《gèng lòu zǐ ·jīn què chāi 》shì táng dài wén xué jiā wēn tíng jun1 de cí zuò 。cǐ cí shū xiě zhǔ rén gōng duì qíng rén de yī wǎng qíng shēn ,yǐ jí duì ài qíng de shǐ zhōng bú yú 。quán cí tōng guò jīn xī xiān míng de duì bǐ ,miáo xiě chū zhǔ rén gōng xiàng sī zhī kǔ ,shǐ rén de miáo xiě ,qíng de shū fā ,gèng jiā chǔ chǔ dòng rén ,gèng jiàn yùn jiè 。zuò pǐn rén wù miáo huì xì nì ,xíng xiàng lì lì kě jiàn ,yǔ yán tiē hé wēn cí zào yǔ jīng gōng 、mì lì nóng yàn de fēng gé 。

fān yì /yì wén

nà shí wǒ tóu chā jīn chāi ,miàn dài wēi hóng de xiū nǎn ,zài huā cóng zhōng yǔ nǐ duǎn zàn xiàng jiàn 。nǐ zhī dào wǒ duì nǐ de qíng yì ,wǒ zhī dào nǐ duì wǒ de ài lián ,shàng cāng kě yǐ zuò zhèng 。xiāng yǐ rán chéng huī jìn ,hóng zhú zhī shèng xià là lèi yī tān ,qià sì nǐ wǒ èr rén xīn jìng 。zhěn shàng de qīng lèi lián lián ,wǒ gǎn shòu zhe jǐn qīn de qīng lěng ,nán nài gèng lòu shēng shēng de qiāo dǎ 。

zhù shì

⑴jīn què chāi :huá guì de shǒu shì 。bái jū yì 《zhǎng hèn gē 》:“huā diàn wěi dì wú rén shōu ,cuì qiào jīn què yù sāo tóu 。”yòu zuò jīn jué chāi 。cáo zhí 《měi nǚ piān 》:“tóu shàng jīn jué chāi ,yāo pèi cuì láng gān 。”⑵lǐ :xuě běn zuò “lǐ ”,wù 。shí :è běn zuò “rú ”,wù 。⑶“zhī wǒ yì ”èr jù :shàng jù zhǔ yǔ shì jun1 ,xià jù zhǔ yǔ shì wǒ 。lián :ài 。⑷xiāng zuò suì :wèi xiāng shāo chéng le huī jìn ,xiàng suì yī yàng zhuì luò xià lái 。cǐ chù xíng róng nán zǐ xīn lěng rú xiāng huī 。⑸shān zhěn nì :wèi zhěn tóu wéi lèi shuǐ suǒ wū 。nì :zhǐ lèi wū 。

shǎng xī /jiàn shǎng

zhè què cí xiě de shì mèng xǐng zhī hòu de gǎn jiào hé zhuī yì ,hé lìng yī shǒu 《gèng lòu zǐ ·liǔ sī zhǎng 》de shǒu fǎ jìn sì yòu bú sì 。jìn sì de shì dōu shì zài zuì hòu yī jù diǎn míng shì mèng 。nà lǐ “mèng zhǎng ”shì míng shuō ,ér zhè lǐ “jiào lái ”zé shì àn shì 。dàn dōu shì cóng mèng zhōng xǐng lái de zhè yī diǎn zé shì wú yí de 。suǒ bú tóng de shì :《gèng lòu zǐ ·liǔ sī zhǎng 》méi yǒu xiě mèng jìng ,zhī xiě mèng xǐng hòu de kǔ kǔ nán mián ;ér zhè yī shǒu què shì zhuān xiě mèng jìng ,ér bǎ xǐng shí de kǔ kuàng zé qīng qīng yī bǐ dài guò ,zhāng fǎ jí jù biàn huà 。cǐ cí yǐ nǚ zǐ de shēn fèn hé kǒu wěn miáo xiě qí xīn lǐ hé gǎn qíng ,shí fèn xì zhì dì biǎo xiàn le nǚ zǐ duì nán fāng de yī wǎng qíng shēn ,yǐ jí duì ài qíng de shǐ zhōng bú yú 。cí de shàng piàn miáo xiě nǚ zǐ yǔ nán fāng de huā lǐ xiàng jiàn 。kāi tóu sān jù ,miáo xiě nǚ zǐ zhěng zhuāng ér wǎng ,zài huā cóng zhī zhōng yǔ zì jǐ de qíng rén xiàng jiàn 。“zàn shí ”liǎng zì ,tòu lù chū cǐ zhǒng xiàng jiàn nǎi sī xiàng yuē huì ,gù zhī néng yī shí ér bú néng zhǎng jiǔ 。hái yǒu yī zhǒng shuō fǎ rèn wéi ,“jīn què chāi ,hóng fěn miàn ”,yīng dāng shì zhǐ mèng zhōng yú “huā lǐ zàn shí xiàng jiàn ”de rén ,bú xiàng shì shuō zì jǐ 。yīn wéi rén bú hǎo zì jǐ kuā zì jǐ shì “hóng fěn miàn ”de 。suǒ yǐ shī rén jǐn jiē zhe yòng xǐng shí de kǒu wěn shuō :“huā lǐ zàn shí xiàng jiàn ”。“zàn shí ”shì guò hòu de héng liàng ,shì zhuī xù de huí yì ,yě shì duì yú mèng de yī fān chóu chàng 。tā men zài huā lǐ zàn shí de 、yě jiù shì cōng cōng de yòu jiàn le yī miàn le 。zhè shì zì wǒ ān wèi ,yīn wéi liáo shèng yú wú ;dàn yě chōng mǎn le chóu chàng ,yīn wéi bì jìng shì mèng 。xiàng jiàn zài mèng zhōng ,ér yòu cōng cōng dì xǐng le ,suǒ yǐ shī rén yào tū chū dì diǎn míng “zàn shí ”èr zì ,yǐ shì chóu chàng 。zhèng yīn wéi xiě de shì zàn shí zài huā zhōng xiàng jiàn de yī duàn qíng jǐng ,suǒ yǐ “jīn què chāi ”、“hóng fěn miàn ”dāng shì xiàng jiàn shí jiàn dào de nà rén de mó yàng 。zhè zhǒng zhòng fù mèng zhōng de qíng jǐng ,zhèng shì zài huí wèi ,zài niàn niàn bú wàng 。shàng sān jù xiě mèng zhōng zhī jǐng ,xià sān jù xiě mèng zhōng zhī qíng 。“zhī wǒ yì ,gǎn jun1 lián 。”zhè lǐ fèn míng yǒu yī chūn yuān shì zài 。lián ,shì bāo kuò ài yǔ āi de yì sī 。wéi qí ài ,shì yǐ āi 。zhè liǎng zhě yǒu lián dài guān xì 。zhèng yīn wéi rén hǎo ér bèi yuān ,zhè cái suǒ yǐ ài ér āi 。wéi qí zhī dào ài ér āi ,suǒ yǐ cí rén cái yào shuō :“zhī wǒ yì 。”shì biǎo shì duì duì fāng “zhī wǒ ”“lián wǒ ”de gǎn jī ,zhè shì xiě qíng zhī shēn 。“cǐ qíng xū wèn tiān ”shì duì tiān méng shì ,zhǐ tiān yǐ míng xīn de yì sī ,zhè shì xiě qíng zhī jiān 。yóu cǐ kě jiàn ,nǚ zǐ zài huì jiàn shí de gǎn qíng shì hé děng chì rè qiáng liè 。cí de xià piàn ,miáo xiě nǚ zǐ duì nán fāng de zhí zhe de ài qíng 。cóng shí jiān shàng kàn ,xiě de shì “zàn shí xiàng jiàn ”zhī hòu ;cóng nèi róng shàng kàn ,zé shì duì nǚ zǐ nèi xīn gǎn qíng de jìn yī bù miáo xiě 。“zàn shí xiàng jiàn ”zhī hòu ,nǚ zǐ huí dào le zì jǐ de fáng jiān 。gāng cái huā lǐ xiàng huì shí de qíng jǐng ,yǐ jí huì jiàn shí rán shāo zài nǚ zǐ xīn zhōng de ài qíng de huǒ yàn ,bú dàn méi yǒu xiāo shī 、jiǎn ruò ,fǎn ér gèng jiā xiān míng 、qiáng liè le 。yú shì ,nǚ zǐ jiāng zhè nèi xīn de gǎn qíng ,huà chéng le mò mò de shì yán 。“xiāng zuò suì ,là chéng lèi ”,shì nǚ zǐ huí fáng shí kàn dào de qíng jǐng 。xiāng jìn là miè ,shuō míng shí yǐ shēn yè 。dàn gèng zhòng yào de shì ,zhè shì yī zhǒng jiàn jǐng shēng qíng ,tuō wù jì qíng shǒu fǎ de yùn yòng 。zài nǚ zǐ kàn lái ,zhè xiāng zuò zhī suì ,là chéng zhī lèi ,“hái sì liǎng rén xīn yì ”,shì “liǎng rén xīn yì ”xiàng hé de xīn xīn xiàng yìn de xiàng zhēng 。“chūn cán dào sǐ sī fāng jìn ,là jù chéng huī lèi shǐ gàn ”,shì lǐ shāng yǐn de chuán shì míng jù 。tā yǐ xié yīn shuāng guān hé xíng xiàng de bǐ yù ,shù shuō le duì suǒ ài zhě zhì sǐ bú yú de qíng sī hé wú qióng wú jìn de hèn bié ,biǎo míng le zì jǐ de yī wǎng qíng shēn ,ài zhī jí zhì :ruò yào bú xiàng sī liú lèi ,chú fēi xiàng cán là yī yàng ,shēn sǐ huī jìn 。cí rén cǐ chù de miáo xiě ,huò xǔ shì duì lǐ shī de huà yòng 。zhí dé zhù yì de shì ,zhè lǐ shuō dé shì “liǎng rén ”miàn bú shì yī rén ,shì jiān jí nán nǚ shuāng fāng de ,qí tè diǎn shì ,nán fāng de xīn yì bú shì yóu nán yī fāng zì jǐ shuō chū ,ér shì yóu nǚ zǐ dài wéi shuō chū de 。zhè yàng xiě ,dāng rán shì yǐ nǚ zǐ qīn shēn tǐ yàn dào nán fāng de lián ài wéi jī chǔ de ,dàn què gèng shì yǐ nǚ zǐ běn shēn de gǎn qíng wéi jī chǔ de 。dài nán fāng yán qí xīn yì ,gèng kě yǐ jiàn qí zì jǐ de xīn yì 。nǚ zǐ suī rán zhī jǐ zhī xīn ,yě zhī jun1 zhī yì ,dàn bì jìng zhī néng “zàn shí xiàng jiàn ”de xiàn shí ,gěi tā de xīn qíng zhào shàng le yī céng yīn yǐng 。“zàn shí ”zhī wài de shí jiān shì duō shù de ,dà liàng de ,ér zài zhè xiē shí jiān lǐ shì bú néng xiàng jiàn de ,zhè bú néng bú shǐ nǚ zǐ gǎn dào zhèn zhèn chóu sī xí lái 。gù jié mò sān jù ,cí rén yǐ zhěn nì qīn hán ,gèng cán lòu jìn ,yè bú néng mèi ,lái xiě nǚ zǐ zài “zàn shí xiàng jiàn ”zhī hòu de gū dú hé jì mò ,zhè shì fēi cháng fú hé nǚ zǐ cǐ shí cǐ dì de xīn lǐ zhuàng tài de 。yě xǔ ,shēn yè nán mián ,gū jì nán āi de nǚ zǐ ,hái zài huí yì zhe gāng cái “zàn shí xiàng jiàn ”de qíng jǐng ;huò zhě ,zhèng zài xiǎng zhe xià yī cì de “zàn shí xiàng jiàn ”cóng zhè gè jiǎo dù shuō ,cǐ yī jié wěi yòu shì hán xù yǒu wèi ,yú yùn bú jìn de 。zhè què cí hěn wéi qián rén suǒ chēng zàn 。tā miào jiù miào zài shǒu xiān gěi rén yī gè jí měi de yì jìng ,rán hòu yī xià ràng rén luò yú lěng jì de xiàn shí ,zào chéng gǎn qíng shàng de jù dà luò chà 。ér zài zhè jù dà de luò chà zhī jiān ,rú bào bù yī yàng de bú shì kōng de ,bú shì yī piàn qī hēi ,ér shì chōng mǎn gǎn qíng de fēn fāng ,jiàn shè chū zhōng zhēn de qí zī yì cǎi 。shì yǐ gěi rén yǐ gǎn qíng shàng de chún jié huà ,zhè zài jì shù shàng jiào zhī cóng tóu shuō qǐ ,yǒu zhe jí dà de zhèn dàng 。qí shí ,rú guǒ àn cí de nèi róng lái pái liè ,qià hǎo yīng dāng diào guò tóu lái ,bǎ mò jù fàng zài kāi tóu 。gèng cán 、mèng xǐng ,yī gè rén shuì zài bīng lěng de bèi zǐ lǐ ,xiǎng dào gāng cái jū rán hái mèng jiàn le qíng rén 。tā hái shì nà yàng de piāo liàng ,cóng fú shì dào yán sè ,rán hòu xiǎng dào wéi shí me huì yǒu zhè yàng de mèng ,cóng ér xiǎng dào bǐ cǐ zhī jiān de shēn qíng hòu yì 。cí rén wéi le zài xiě fǎ shàng tū pò yī bān huà ,shì hěn dǒng dé méng tài qí de shǒu fǎ de ,yī xià bǎ zhǔ rén gōng zuì měi de qíng jǐng tuī dào dú zhě de yǎn qián ,rán hòu zài jiá yǐ huí xù 。tōng guò xiàn shí qíng yǔ wù de huà rù ,zuì hòu cái shǐ rén zhī dào :ā ,yuán lái jìng shì yī gè mèng !bú yóu rén bú shēng qǐ yī lǚ wǎn xī zhī qíng ér duì yú xiàn shí de lǐ jiě 。yóu yú wēn tíng jun1 de cí jǐ hū shì wán quán sù zhī yú shì jiào ,wēn tíng jun1 zhī shì jiā yǐ zǔ hé ,tōng guò zhè huà miàn de zǔ hé biàn huà ,shǐ dú zhě qù lǐ jiě shī rén de chuàng shāng jí sī xiǎng 。yīn cǐ ,zhè dǎo hěn hé hū dāng dài de diàn yǐng yǔ yán 。

wēn tíng jun1 jiǎn jiè

wēn tíng jun1 de shī cí qǔ dài biǎo zuò

wēn tíng jun1 (yuē 812—866),táng dài shī rén 、cí rén 。běn míng qí ,zì fēi qīng ,hàn zú ,tài yuán qí xiàn ,jīn shān xī qí xiàn dōng nán rén 。fù yǒu tiān cái ,wén sī mǐn jié ,měi rù shì ,yā guān yùn ,bā chā shǒu ér chéng bā yùn ,suǒ yǐ yě yǒu “wēn bā chā ”zhī chēng 。rán shì cái bú jī ,yòu hǎo jī cì quán guì ,duō fàn jì huì ,qǔ zēng yú shí ,gù lǚ jǔ jìn shì bú dì ,zhǎng bèi biǎn yì ,zhōng shēng bú dé zhì 。guān zhōng guó zǐ zhù jiāo 。jīng tōng yīn lǜ 。gōng shī ,yǔ lǐ shāng yǐn qí míng ,shí chēng “wēn lǐ ”。qí shī cí zǎo huá lì ,nóng yàn jīng zhì ,nèi róng duō xiě guī qíng 。qí cí yì shù chéng jiù zài wǎn táng zhū cí rén zhī shàng ,wéi “huā jiān pài ”shǒu yào cí rén ,duì cí de fā zhǎn yǐng xiǎng jiào dà 。zài cí shǐ shàng ,yǔ wéi zhuāng qí míng ,bìng chēng “wēn wéi ”。cún cí qī shí yú shǒu 。hòu rén jí yǒu 《wēn fēi qīng jí 》jí 《jīn lián jí 》。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

温庭筠 温庭筠 温庭筠(812?─870?)唐末诗人和词人。本名岐,字飞卿,太原祁(今山西祁县东南)人。温彦博裔孙。富有天才,然恃才不羁,生活放浪,又好讥刺权贵,多犯忌讳,因薄其有才无行得罪宰相令狐绹,取憎于时,故屡举进士不第,长被乏抑,终生不得志。大中十三年(859),出为隋县尉。徐商镇襄阳,召为巡官,常与殷成式、韦蟾等唱和。后来,归江东,任方城尉。咸通七年(866),徐商知政事,用为国子助教,主持秋试,悯擢寒士。竟流落而终。工诗,与李商隐齐名,时称「温李」,但成就不及李。温庭筠精通音律。其诗辞藻华丽,艳精致,内容多写闺情,仅少数作品对时政有所反映。其词艺术成就在晚唐诸词人之上,为「花间派」首要词人,对词的发展影响较大。然题材狭窄,多写妇女离愁别恨之作,简洁含蓄、情深意远,但伤之于柔弱秾艳。在词史上,温庭筠与韦庄齐名,并称「温韦」。相传温庭筠文思敏捷,每入试,押官韵,八叉手而成八韵,所以也有「温八叉」之称。现存词六十余首。后人集有《温飞卿集》及《金奁集》。

温庭筠的诗词

  • 旅次盱眙县
  • 玉蝴蝶
  • 题丰安里王相林亭二首(公明太玄经)
  • 芙蓉
  • 雉场歌
  • 李先生别墅望僧舍宝刹,因作双韵声
  • 太子西池二首(一作齐梁体)
  • 余昔自西滨得兰数本移艺于庭亦既逾岁…遂寄情于此
  • 会昌丙寅丰岁歌(杂言)
  • 奉天西佛寺
  • 唐朝诗词推荐

  • 水管入口3秒自动进入-水管入口3秒自动进入老司机福利版下载v5.1.4
  • 清明节郭侍御偶与李侍御、孔校书、王秀才游开化寺卧病不得同游赋得十韵兼呈马十八
  • 旅次洋州寓居郝氏林亭(举目纵然非我有)
  • 三闾庙(沅湘流不尽)
  • 古风(羽檄如流星)
  • 河湟
  • 送贺宾客归越
  • 哭宣城善酿纪叟
  • 巫山一段云·古庙依青嶂
  • 绝句漫兴九首(熟知茅斋绝低小)
  • 《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析原文,《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析翻译,《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析赏析,《更漏子 金雀钗》原文及翻译赏析阅读答案,出自温庭筠的作品

    诗词类别

    温庭筠的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语