《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析

作者:晏几道 朝代:宋朝
《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析原文

古诗简介

《更漏子·柳丝长》是北宋词人晏几道的作品。全词以闲雅的笔调和深婉的情致,抒写了春日闺思的情怀,创造出一种纯美的词境。

翻译/译文

柳树垂下了长长的柔兰,桃树吐出了小小的嫩叶,这静寂的深院啊,终日没有人到来。淡淡的虹日撒下了飘融煦光,浓绿的树丛笼罩着漠漠轻烟,偶尔传出的三两声困润觅转的莺鸣,划破了深院的沉寂。她雪白的肌肤飘溢出浓浓的芳香,属旁浅糟色的妆晕消褪了,只有枕头上枝梢叠压的绣花,依旧娇艳美丽。春日撩起的浓重闲愁,使挖瞧起后也无心梳妆,仍独自痴痴地寻思看清晨温孽的残梦。

注释

①更漏子:词牌名,又名《付金钗》《独倚楼》《翻翠袖》等。此调有两体,四十六字者始于温庭筠,唐宋词最多。《尊前集》注:大石调。又属商调。一百四字者,止杜安世词,无别首可录。比较著名的有《更漏子·玉炉香》、《更漏子·柳丝长》等。②流莺:圆润婉转的莺鸣。③雪香浓:雪白的肌肤透出浓香。④檀晕少:妇女眉旁浅赭色的妆晕消褪了。⑤残梦:残存的梦的记忆。

创作背景

宋哲宗元祐初,词人已经到了晚年,独自一人深处闺房,为了描写自己内心的闺思之前,故写下了这首《更漏子》。

赏析/鉴赏

上片描写庭院中的景物。柳丝已长,桃叶尚小。“深院断无人到”一句,既说庭院的寂静,也表女子的孤独;而着一“断”字,则含意更加细微繁富,既延伸了寂静的时间长度,也开始透露了女子的哀怨情绪。“红日淡,绿烟轻,流莺三两声。”明点“红”、“绿”二字,照应开头写柳、写桃的暗表两种颜色;写到鸟儿,却又把黄莺的“黄”字隐去,改作“流莺”,以表其来来往往快速飞动之状态。描写春天景物,笔法极尽交错变化之能事,真可谓匠心巧运了。加上了动态,加上了声音,终于把庭院里的春光写足,而尤其应该注意的是,不可忽略“流莺三两声”一句在词中的重要作用。请注意以下两点:第一,鸟的叫声,更加反衬出庭院的寂静,这是“鸟鸣山更幽”的道理;第二,从全篇的结构上说,是鸟声唤醒了春闺独宿的女子,下片接着描写女子醒来以后的情况,可见,鸟声起到了把上下两片连接在一起的作用。下片转入居室内部,直接描写女子的外貌和内心。先写她被鸟声唤醒,尚未起床时的情况:“雪香浓”,言其肌肤洁白似雪,浓香馥郁;“檀晕少”是说经过了一夜睡眠,她脸上的脂粉已然淡却;“枕上卧枝花好”,是说女子起身离枕,露出了枕面上刺绣的斜枝花卉,并且以花比人,言其貌美。接下来,描写女子心事重重的慵懒之态。“春思重”是点题之笔,是闺情这类题目的核心所在,当寓含“悔教夫婿觅封侯”之意;“晓妆迟”,晨起无心梳妆,当寓含“谁适为容”之意;“寻思残梦时”,所梦为何,毋须明言,但引她寻思,必是好梦,然而,梦境虽好,奈其残破何,又奈其虚幻何!收束之句,委婉含蓄,韵致无穷,最见笔力。全词突出运用对比和反衬的手法。从全词来看,上片描绘春光美丽,下片却写闺中的女主人公脸色憔损,春思重重,迟迟不起。景与人的对照,形成强烈的矛盾和不和谐。这正反衬了女主人公“春思”的深重。从上片来看,外界是一幅有声有色充满生机的春景图,深院里却是“无人到”的冷冷清清的寂然无声的境界,也是一个鲜明的对照,反衬女主人公“春思”的深重。从下片来看,龙脑香所散发的香气制造了客观的温馨氛围,而女主人的主观却是“春思重”,“晓妆迟”而且脸上光色少了。主客观对照又是极不和谐,又反衬出“春思”的深重,所以尽管龙脑香浓,却提不起女主人公的精神来。

相关古诗分类

咏柳春天

晏几道简介

晏几道的诗词曲代表作晏几道(1030-1106,一说1038—1110 ,一说1038-1112),北宋著名词人。字叔原,号小山,抚州临川文港沙河(今属江西省南昌市进贤县)人。晏殊第七子。历任颍昌府许田镇监、乾宁军通判、开封府判官等。性孤傲,中年家境中落。一般讲到北宋词人时,称晏殊为大晏,晏几道为小晏,时称“二晏”。词风似父而造诣过之。工于言情,其小令语言清丽,感情深挚,尤负盛名。如《鹧鸪天》中的“舞低杨柳楼心月,歌尽桃花扇底风”等等词句,备受人们的赞赏。有《小山词》传世。
《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析拼音解读

gǔ shī jiǎn jiè

《gèng lòu zǐ ·liǔ sī zhǎng 》shì běi sòng cí rén yàn jǐ dào de zuò pǐn 。quán cí yǐ xián yǎ de bǐ diào hé shēn wǎn de qíng zhì ,shū xiě le chūn rì guī sī de qíng huái ,chuàng zào chū yī zhǒng chún měi de cí jìng 。

fān yì /yì wén

liǔ shù chuí xià le zhǎng zhǎng de róu lán ,táo shù tǔ chū le xiǎo xiǎo de nèn yè ,zhè jìng jì de shēn yuàn ā ,zhōng rì méi yǒu rén dào lái 。dàn dàn de hóng rì sā xià le piāo róng xù guāng ,nóng lǜ de shù cóng lóng zhào zhe mò mò qīng yān ,ǒu ěr chuán chū de sān liǎng shēng kùn rùn mì zhuǎn de yīng míng ,huá pò le shēn yuàn de chén jì 。tā xuě bái de jī fū piāo yì chū nóng nóng de fāng xiāng ,shǔ páng qiǎn zāo sè de zhuāng yūn xiāo tuì le ,zhī yǒu zhěn tóu shàng zhī shāo dié yā de xiù huā ,yī jiù jiāo yàn měi lì 。chūn rì liáo qǐ de nóng zhòng xián chóu ,shǐ wā qiáo qǐ hòu yě wú xīn shū zhuāng ,réng dú zì chī chī dì xún sī kàn qīng chén wēn niè de cán mèng 。

zhù shì

①gèng lòu zǐ :cí pái míng ,yòu míng 《fù jīn chāi 》《dú yǐ lóu 》《fān cuì xiù 》děng 。cǐ diào yǒu liǎng tǐ ,sì shí liù zì zhě shǐ yú wēn tíng jun1 ,táng sòng cí zuì duō 。《zūn qián jí 》zhù :dà shí diào 。yòu shǔ shāng diào 。yī bǎi sì zì zhě ,zhǐ dù ān shì cí ,wú bié shǒu kě lù 。bǐ jiào zhe míng de yǒu 《gèng lòu zǐ ·yù lú xiāng 》、《gèng lòu zǐ ·liǔ sī zhǎng 》děng 。②liú yīng :yuán rùn wǎn zhuǎn de yīng míng 。③xuě xiāng nóng :xuě bái de jī fū tòu chū nóng xiāng 。④tán yūn shǎo :fù nǚ méi páng qiǎn zhě sè de zhuāng yūn xiāo tuì le 。⑤cán mèng :cán cún de mèng de jì yì 。

chuàng zuò bèi jǐng

sòng zhé zōng yuán yòu chū ,cí rén yǐ jīng dào le wǎn nián ,dú zì yī rén shēn chù guī fáng ,wéi le miáo xiě zì jǐ nèi xīn de guī sī zhī qián ,gù xiě xià le zhè shǒu 《gèng lòu zǐ 》。

shǎng xī /jiàn shǎng

shàng piàn miáo xiě tíng yuàn zhōng de jǐng wù 。liǔ sī yǐ zhǎng ,táo yè shàng xiǎo 。“shēn yuàn duàn wú rén dào ”yī jù ,jì shuō tíng yuàn de jì jìng ,yě biǎo nǚ zǐ de gū dú ;ér zhe yī “duàn ”zì ,zé hán yì gèng jiā xì wēi fán fù ,jì yán shēn le jì jìng de shí jiān zhǎng dù ,yě kāi shǐ tòu lù le nǚ zǐ de āi yuàn qíng xù 。“hóng rì dàn ,lǜ yān qīng ,liú yīng sān liǎng shēng 。”míng diǎn “hóng ”、“lǜ ”èr zì ,zhào yīng kāi tóu xiě liǔ 、xiě táo de àn biǎo liǎng zhǒng yán sè ;xiě dào niǎo ér ,què yòu bǎ huáng yīng de “huáng ”zì yǐn qù ,gǎi zuò “liú yīng ”,yǐ biǎo qí lái lái wǎng wǎng kuài sù fēi dòng zhī zhuàng tài 。miáo xiě chūn tiān jǐng wù ,bǐ fǎ jí jìn jiāo cuò biàn huà zhī néng shì ,zhēn kě wèi jiàng xīn qiǎo yùn le 。jiā shàng le dòng tài ,jiā shàng le shēng yīn ,zhōng yú bǎ tíng yuàn lǐ de chūn guāng xiě zú ,ér yóu qí yīng gāi zhù yì de shì ,bú kě hū luè “liú yīng sān liǎng shēng ”yī jù zài cí zhōng de zhòng yào zuò yòng 。qǐng zhù yì yǐ xià liǎng diǎn :dì yī ,niǎo de jiào shēng ,gèng jiā fǎn chèn chū tíng yuàn de jì jìng ,zhè shì “niǎo míng shān gèng yōu ”de dào lǐ ;dì èr ,cóng quán piān de jié gòu shàng shuō ,shì niǎo shēng huàn xǐng le chūn guī dú xiǔ de nǚ zǐ ,xià piàn jiē zhe miáo xiě nǚ zǐ xǐng lái yǐ hòu de qíng kuàng ,kě jiàn ,niǎo shēng qǐ dào le bǎ shàng xià liǎng piàn lián jiē zài yī qǐ de zuò yòng 。xià piàn zhuǎn rù jū shì nèi bù ,zhí jiē miáo xiě nǚ zǐ de wài mào hé nèi xīn 。xiān xiě tā bèi niǎo shēng huàn xǐng ,shàng wèi qǐ chuáng shí de qíng kuàng :“xuě xiāng nóng ”,yán qí jī fū jié bái sì xuě ,nóng xiāng fù yù ;“tán yūn shǎo ”shì shuō jīng guò le yī yè shuì mián ,tā liǎn shàng de zhī fěn yǐ rán dàn què ;“zhěn shàng wò zhī huā hǎo ”,shì shuō nǚ zǐ qǐ shēn lí zhěn ,lù chū le zhěn miàn shàng cì xiù de xié zhī huā huì ,bìng qiě yǐ huā bǐ rén ,yán qí mào měi 。jiē xià lái ,miáo xiě nǚ zǐ xīn shì zhòng zhòng de yōng lǎn zhī tài 。“chūn sī zhòng ”shì diǎn tí zhī bǐ ,shì guī qíng zhè lèi tí mù de hé xīn suǒ zài ,dāng yù hán “huǐ jiāo fū xù mì fēng hóu ”zhī yì ;“xiǎo zhuāng chí ”,chén qǐ wú xīn shū zhuāng ,dāng yù hán “shuí shì wéi róng ”zhī yì ;“xún sī cán mèng shí ”,suǒ mèng wéi hé ,wú xū míng yán ,dàn yǐn tā xún sī ,bì shì hǎo mèng ,rán ér ,mèng jìng suī hǎo ,nài qí cán pò hé ,yòu nài qí xū huàn hé !shōu shù zhī jù ,wěi wǎn hán xù ,yùn zhì wú qióng ,zuì jiàn bǐ lì 。quán cí tū chū yùn yòng duì bǐ hé fǎn chèn de shǒu fǎ 。cóng quán cí lái kàn ,shàng piàn miáo huì chūn guāng měi lì ,xià piàn què xiě guī zhōng de nǚ zhǔ rén gōng liǎn sè qiáo sǔn ,chūn sī zhòng zhòng ,chí chí bú qǐ 。jǐng yǔ rén de duì zhào ,xíng chéng qiáng liè de máo dùn hé bú hé xié 。zhè zhèng fǎn chèn le nǚ zhǔ rén gōng “chūn sī ”de shēn zhòng 。cóng shàng piàn lái kàn ,wài jiè shì yī fú yǒu shēng yǒu sè chōng mǎn shēng jī de chūn jǐng tú ,shēn yuàn lǐ què shì “wú rén dào ”de lěng lěng qīng qīng de jì rán wú shēng de jìng jiè ,yě shì yī gè xiān míng de duì zhào ,fǎn chèn nǚ zhǔ rén gōng “chūn sī ”de shēn zhòng 。cóng xià piàn lái kàn ,lóng nǎo xiāng suǒ sàn fā de xiāng qì zhì zào le kè guān de wēn xīn fēn wéi ,ér nǚ zhǔ rén de zhǔ guān què shì “chūn sī zhòng ”,“xiǎo zhuāng chí ”ér qiě liǎn shàng guāng sè shǎo le 。zhǔ kè guān duì zhào yòu shì jí bú hé xié ,yòu fǎn chèn chū “chūn sī ”de shēn zhòng ,suǒ yǐ jìn guǎn lóng nǎo xiāng nóng ,què tí bú qǐ nǚ zhǔ rén gōng de jīng shén lái 。

xiàng guān gǔ shī fèn lèi

yǒng liǔ chūn tiān

yàn jǐ dào jiǎn jiè

yàn jǐ dào de shī cí qǔ dài biǎo zuò yàn jǐ dào (1030-1106,yī shuō 1038—1110 ,yī shuō 1038-1112),běi sòng zhe míng cí rén 。zì shū yuán ,hào xiǎo shān ,fǔ zhōu lín chuān wén gǎng shā hé (jīn shǔ jiāng xī shěng nán chāng shì jìn xián xiàn )rén 。yàn shū dì qī zǐ 。lì rèn yǐng chāng fǔ xǔ tián zhèn jiān 、qián níng jun1 tōng pàn 、kāi fēng fǔ pàn guān děng 。xìng gū ào ,zhōng nián jiā jìng zhōng luò 。yī bān jiǎng dào běi sòng cí rén shí ,chēng yàn shū wéi dà yàn ,yàn jǐ dào wéi xiǎo yàn ,shí chēng “èr yàn ”。cí fēng sì fù ér zào yì guò zhī 。gōng yú yán qíng ,qí xiǎo lìng yǔ yán qīng lì ,gǎn qíng shēn zhì ,yóu fù shèng míng 。rú 《zhè gū tiān 》zhōng de “wǔ dī yáng liǔ lóu xīn yuè ,gē jìn táo huā shàn dǐ fēng ”děng děng cí jù ,bèi shòu rén men de zàn shǎng 。yǒu 《xiǎo shān cí 》chuán shì 。
※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

晏几道 晏几道 晏几道(约1048-1118,一说约1030─1106)北宋词人。字叔原,抚州临川(今属江西)人。宰相晏殊的幼子,一生落拓不得志。宋神宗熙宁七年(1074),郑侠上书请罢新法,获罪下狱。在郑侠家中搜得晏几道的赠诗,中云:「春风自是人间客,主张繁华得几时。」遂被牵连下狱。元丰五年(1082)监颍昌许田镇。由于怀才不遇,「陆沉于下位」,晚年甚至弄得衣食不济。黄庭坚在《小山词序》中说:「叔原,固人英也。其痴亦自绝人……仕宦连蹇而不能一傍贵人之门,是一痴也;论文自有体而不肯一作新进士语,此又一痴也;费资千百万,家人寒饥而面有孺子之色,此又一痴也;人百负之而不恨,己信人终不疑其欺己,此又一痴也。」可见他的思想和性格。词风逼近乃父,但成就更高。由于社会地位和人生遭遇的不同,词作的思想内容比晏殊词深刻得多。其中有不少同情歌妓舞女命运、歌颂她们美好心灵的篇章。也有关于个人情事的回忆和描写。通过个人遭遇的昨梦前尘,抒写人世的悲欢离合,笔调感伤,凄婉动人。在有些作品中,表现出不合世俗、傲视权贵的态度和性格。《小山词》是具有鲜明个性的抒情诗。工于言情,但很少尽情直抒,多出之以婉曲之笔,较之晏殊的词沉郁顿挫。在小令的技法上也有所发展,日臻纯熟。《临江仙·梦后楼台高锁》、《鹧鸪天·彩袖殷勤捧玉钟》等是脍炙人口的名篇。前人对《小山词》的评价甚高。冯煦在《宋六十一家词选例言》中说:「淮海、小山,古之伤心人也。其淡语皆有味,浅语皆有致,求之两宋,实罕其匹。」

晏几道的诗词

  • 采桑子(秋千散后朦胧月)
  • 浪淘沙(小绿间长红)
  • 生查子·长恨涉江遥
  • 清平乐(暂来还去)
  • 少年游(绿勾阑畔)
  • 《更漏子》晏几道原文、翻译、赏析和诗意(更漏子·柳丝长 晏几道)
  • 南乡子(眼约也应虚)
  • 燕归梁(莲叶雨)
  • 思远人(红叶黄花秋意晚)
  • 蝶恋花(喜鹊桥成催凤驾)
  • 宋朝诗词推荐

  • 解佩令(玉阶秋感)
  • 更漏子(槛花稀)
  • 庆春时(梅梢已有)
  • 鄂州南楼书事四首(四顾山光接水光)
  • 近相亲五十路母亲-近相亲五十路母亲视听独享版下载v4.3.11
  • 玉楼春·别后不知君远近
  • 送棋僧惟照(学成九章开方诀)
  • 菩萨蛮·赤阑桥尽香街直
  • 思佳客·闰中秋
  • 愁倚阑令(春罗薄)
  • 《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析原文,《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析翻译,《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析赏析,《更漏子 柳丝长》原文及翻译赏析阅读答案,出自晏几道的作品

    诗词类别

    晏几道的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语