《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意

作者:韩愈 朝代:唐代
《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意原文

《晚春二首·其一》 韩愈

草树知春不久归,百般红紫斗芳菲。
(草树 一作:草木)
杨花榆荚无才思,惟解漫天作雪飞。
分类: 春天哲理

作者简介(韩愈)

韩愈头像

韩愈(768~824)字退之,唐代文学家、哲学家、思想家,河阳(今河南省焦作孟州市)人,汉族。祖籍河北昌黎,世称韩昌黎。晚年任吏部侍郎,又称韩吏部。谥号“文”,又称韩文公。他与柳宗元同为唐代古文运动的倡导者,主张学习先秦两汉的散文语言,破骈为散,扩大文言文的表达功能。宋代苏轼称他“文起八代之衰”,明人推他为唐宋八大家之首,与柳宗元并称“韩柳”,有“文章巨公”和“百代文宗”之名,作品都收在《昌黎先生集》里。韩愈在思想上是中国“道统”观念的确立者,是尊儒反佛的里程碑式人物。

晚春二首·其一翻译及注释

翻译
花草树木知道春天即将归去,都想留住春天的脚步,纷纷争奇斗艳。就连那没有美丽颜色的杨花和榆钱也不甘寂寞,随风起舞,化作漫天飞雪。

注释
不久归:将结束。
杨花:指柳絮
榆荚:亦称榆钱。榆未生叶时,先在枝间生荚,荚小,形如钱,荚花呈白色,随风飘落。
才思:才华和能力。
解(jie):知道。

晚春二首·其一鉴赏

  这里,似乎只是用拟人化的手法描绘了晚春的繁丽景色,其实,它还寄寓着人们应该乘时而进,抓紧时机去创造有价值的东西这一层意思。但这里值得一提的是,榆荚杨花虽缺乏草木的“才思”,但不因此藏拙,而为晚春增添一景,虽然不美,但尽了努力,这种精神是值得赞扬了。

  这是一首描绘暮春景色的七绝。乍看来,只是写百卉千花争奇斗艳的常景,但进一步品味便不难发现,诗写得工巧奇特,别开生面。诗人不写百花稀落、暮春凋零,却写草木留春而呈万紫千红的动人情景:花草树木探得春将归去的消息,便各自施展出浑身解数,吐艳争芳,色彩缤纷,繁花似锦,就连那本来乏色少香的杨花、榆荚也不甘示弱,而化作雪花随风飞舞,加入了留春的行列。诗人体物入微,发前人未得之秘,反一般诗人晚春迟暮之感,摹花草灿烂之情状,展晚春满目之风采。寥寥几笔,便给人以满眼风光、耳目一新的印象。

  说这首诗平中翻新,颇富奇趣,还在于诗中拟人化手法的奇妙运用,糅人与花于一体。“草木”本属无情物,竟然能“知”能“解”还能“斗”,而且还有“才思”高下有无之分。想象之奇,实为诗中所罕见。末二句尤其耐人咀嚼,读者大可根据自己的生活体验进行毫无羁绊的大胆想象,使人思之无穷,味之不尽。

  再细加揣摩,此诗熔景与理于一炉。可以透过景物描写领悟出其中的人生哲理:诗人通过“草木”有“知”、惜春争艳的场景描写,反映的其实是自己对春天大好风光的珍惜之情。面对晚春景象,诗人一反常见的惜春伤感之情,变被动感受为主观参与,情绪乐观向上,很有新意。你看,“杨花榆荚”不因“无才思”而藏拙,不畏“班门弄斧”之讥,为“晚春”添色。这就给人以启示:一个人“无才思”并不可怕,要紧的是珍惜光阴,不失时机,“春光”是不负“杨花榆荚”这样的有心人的。

  钱钟联《集释》系此诗于元和十一年。注引朱彝尊《批韩诗》云:"此意作何解?然情景却是如此。"的确,仅就描写暮春景色而言,此诗可谓有情有趣,亦不落俗套。诗题又作《游城南晚春》,可知所写乃春游郊外所见。诗人全用拟人手法,不说人之惜春,而说草树亦知春将不久,因而百花争艳,各呈芳菲。凑热闹的还有朴素无华的杨花榆荚,像飞雪一般漫天遍野地飘舞。人言草木无情,诗偏说它们有知,或"斗"或"解",活泼有趣。这是此诗明白有趣之处。

  然而"无才思"三字颇怪异,遂引起后人诸多猜测。或谓劝人勤学,不要像杨花那样白首无成;或谓隐喻人之无才,作不出好文章;或言有所讽喻;或言赞赏杨花虽无芳华,却有情趣和勇气。细审诗意,诗人当是赞赏杨花的。"无才思"应是故作顿挫的谐谑之笔。

  此诗之寓意,见仁见智,不同的人生阅历和心绪会有不同的领悟。

《晚春二首·其一》韩愈 拼音读音参考

wǎn chūn èr shǒu qí yī
晚春二首·其一

cǎo shù zhī chūn bù jiǔ guī, bǎi bān hóng zǐ dòu fāng fēi.
草树知春不久归,百般红紫斗芳菲。
cǎo shù yī zuò: cǎo mù
(草树 一作:草木)
yáng huā yú jiá wú cái sī, wéi jiě màn tiān zuò xuě fēi.
杨花榆荚无才思,惟解漫天作雪飞。

《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《wǎn chūn èr shǒu ·qí yī 》 hán yù

cǎo shù zhī chūn bú jiǔ guī ,bǎi bān hóng zǐ dòu fāng fēi 。
(cǎo shù yī zuò :cǎo mù )
yáng huā yú jiá wú cái sī ,wéi jiě màn tiān zuò xuě fēi 。
fèn lèi : chūn tiān zhé lǐ

zuò zhě jiǎn jiè (hán yù )

hán yù tóu xiàng

hán yù (768~824)zì tuì zhī ,táng dài wén xué jiā 、zhé xué jiā 、sī xiǎng jiā ,hé yáng (jīn hé nán shěng jiāo zuò mèng zhōu shì )rén ,hàn zú 。zǔ jí hé běi chāng lí ,shì chēng hán chāng lí 。wǎn nián rèn lì bù shì láng ,yòu chēng hán lì bù 。shì hào “wén ”,yòu chēng hán wén gōng 。tā yǔ liǔ zōng yuán tóng wéi táng dài gǔ wén yùn dòng de chàng dǎo zhě ,zhǔ zhāng xué xí xiān qín liǎng hàn de sàn wén yǔ yán ,pò pián wéi sàn ,kuò dà wén yán wén de biǎo dá gōng néng 。sòng dài sū shì chēng tā “wén qǐ bā dài zhī shuāi ”,míng rén tuī tā wéi táng sòng bā dà jiā zhī shǒu ,yǔ liǔ zōng yuán bìng chēng “hán liǔ ”,yǒu “wén zhāng jù gōng ”hé “bǎi dài wén zōng ”zhī míng ,zuò pǐn dōu shōu zài 《chāng lí xiān shēng jí 》lǐ 。hán yù zài sī xiǎng shàng shì zhōng guó “dào tǒng ”guān niàn de què lì zhě ,shì zūn rú fǎn fó de lǐ chéng bēi shì rén wù 。

wǎn chūn èr shǒu ·qí yī fān yì jí zhù shì

fān yì
huā cǎo shù mù zhī dào chūn tiān jí jiāng guī qù ,dōu xiǎng liú zhù chūn tiān de jiǎo bù ,fēn fēn zhēng qí dòu yàn 。jiù lián nà méi yǒu měi lì yán sè de yáng huā hé yú qián yě bú gān jì mò ,suí fēng qǐ wǔ ,huà zuò màn tiān fēi xuě 。

zhù shì
bú jiǔ guī :jiāng jié shù 。
yáng huā :zhǐ liǔ xù
yú jiá :yì chēng yú qián 。yú wèi shēng yè shí ,xiān zài zhī jiān shēng jiá ,jiá xiǎo ,xíng rú qián ,jiá huā chéng bái sè ,suí fēng piāo luò 。
cái sī :cái huá hé néng lì 。
jiě (jie):zhī dào 。

wǎn chūn èr shǒu ·qí yī jiàn shǎng

  zhè lǐ ,sì hū zhī shì yòng nǐ rén huà de shǒu fǎ miáo huì le wǎn chūn de fán lì jǐng sè ,qí shí ,tā hái jì yù zhe rén men yīng gāi chéng shí ér jìn ,zhuā jǐn shí jī qù chuàng zào yǒu jià zhí de dōng xī zhè yī céng yì sī 。dàn zhè lǐ zhí dé yī tí de shì ,yú jiá yáng huā suī quē fá cǎo mù de “cái sī ”,dàn bú yīn cǐ cáng zhuō ,ér wéi wǎn chūn zēng tiān yī jǐng ,suī rán bú měi ,dàn jìn le nǔ lì ,zhè zhǒng jīng shén shì zhí dé zàn yáng le 。

  zhè shì yī shǒu miáo huì mù chūn jǐng sè de qī jué 。zhà kàn lái ,zhī shì xiě bǎi huì qiān huā zhēng qí dòu yàn de cháng jǐng ,dàn jìn yī bù pǐn wèi biàn bú nán fā xiàn ,shī xiě dé gōng qiǎo qí tè ,bié kāi shēng miàn 。shī rén bú xiě bǎi huā xī luò 、mù chūn diāo líng ,què xiě cǎo mù liú chūn ér chéng wàn zǐ qiān hóng de dòng rén qíng jǐng :huā cǎo shù mù tàn dé chūn jiāng guī qù de xiāo xī ,biàn gè zì shī zhǎn chū hún shēn jiě shù ,tǔ yàn zhēng fāng ,sè cǎi bīn fēn ,fán huā sì jǐn ,jiù lián nà běn lái fá sè shǎo xiāng de yáng huā 、yú jiá yě bú gān shì ruò ,ér huà zuò xuě huā suí fēng fēi wǔ ,jiā rù le liú chūn de háng liè 。shī rén tǐ wù rù wēi ,fā qián rén wèi dé zhī mì ,fǎn yī bān shī rén wǎn chūn chí mù zhī gǎn ,mó huā cǎo càn làn zhī qíng zhuàng ,zhǎn wǎn chūn mǎn mù zhī fēng cǎi 。liáo liáo jǐ bǐ ,biàn gěi rén yǐ mǎn yǎn fēng guāng 、ěr mù yī xīn de yìn xiàng 。

  shuō zhè shǒu shī píng zhōng fān xīn ,pō fù qí qù ,hái zài yú shī zhōng nǐ rén huà shǒu fǎ de qí miào yùn yòng ,róu rén yǔ huā yú yī tǐ 。“cǎo mù ”běn shǔ wú qíng wù ,jìng rán néng “zhī ”néng “jiě ”hái néng “dòu ”,ér qiě hái yǒu “cái sī ”gāo xià yǒu wú zhī fèn 。xiǎng xiàng zhī qí ,shí wéi shī zhōng suǒ hǎn jiàn 。mò èr jù yóu qí nài rén jǔ jiáo ,dú zhě dà kě gēn jù zì jǐ de shēng huó tǐ yàn jìn háng háo wú jī bàn de dà dǎn xiǎng xiàng ,shǐ rén sī zhī wú qióng ,wèi zhī bú jìn 。

  zài xì jiā chuāi mó ,cǐ shī róng jǐng yǔ lǐ yú yī lú 。kě yǐ tòu guò jǐng wù miáo xiě lǐng wù chū qí zhōng de rén shēng zhé lǐ :shī rén tōng guò “cǎo mù ”yǒu “zhī ”、xī chūn zhēng yàn de chǎng jǐng miáo xiě ,fǎn yìng de qí shí shì zì jǐ duì chūn tiān dà hǎo fēng guāng de zhēn xī zhī qíng 。miàn duì wǎn chūn jǐng xiàng ,shī rén yī fǎn cháng jiàn de xī chūn shāng gǎn zhī qíng ,biàn bèi dòng gǎn shòu wéi zhǔ guān cān yǔ ,qíng xù lè guān xiàng shàng ,hěn yǒu xīn yì 。nǐ kàn ,“yáng huā yú jiá ”bú yīn “wú cái sī ”ér cáng zhuō ,bú wèi “bān mén nòng fǔ ”zhī jī ,wéi “wǎn chūn ”tiān sè 。zhè jiù gěi rén yǐ qǐ shì :yī gè rén “wú cái sī ”bìng bú kě pà ,yào jǐn de shì zhēn xī guāng yīn ,bú shī shí jī ,“chūn guāng ”shì bú fù “yáng huā yú jiá ”zhè yàng de yǒu xīn rén de 。

  qián zhōng lián 《jí shì 》xì cǐ shī yú yuán hé shí yī nián 。zhù yǐn zhū yí zūn 《pī hán shī 》yún :"cǐ yì zuò hé jiě ?rán qíng jǐng què shì rú cǐ 。"de què ,jǐn jiù miáo xiě mù chūn jǐng sè ér yán ,cǐ shī kě wèi yǒu qíng yǒu qù ,yì bú luò sú tào 。shī tí yòu zuò 《yóu chéng nán wǎn chūn 》,kě zhī suǒ xiě nǎi chūn yóu jiāo wài suǒ jiàn 。shī rén quán yòng nǐ rén shǒu fǎ ,bú shuō rén zhī xī chūn ,ér shuō cǎo shù yì zhī chūn jiāng bú jiǔ ,yīn ér bǎi huā zhēng yàn ,gè chéng fāng fēi 。còu rè nào de hái yǒu pǔ sù wú huá de yáng huā yú jiá ,xiàng fēi xuě yī bān màn tiān biàn yě dì piāo wǔ 。rén yán cǎo mù wú qíng ,shī piān shuō tā men yǒu zhī ,huò "dòu "huò "jiě ",huó pō yǒu qù 。zhè shì cǐ shī míng bái yǒu qù zhī chù 。

  rán ér "wú cái sī "sān zì pō guài yì ,suí yǐn qǐ hòu rén zhū duō cāi cè 。huò wèi quàn rén qín xué ,bú yào xiàng yáng huā nà yàng bái shǒu wú chéng ;huò wèi yǐn yù rén zhī wú cái ,zuò bú chū hǎo wén zhāng ;huò yán yǒu suǒ fěng yù ;huò yán zàn shǎng yáng huā suī wú fāng huá ,què yǒu qíng qù hé yǒng qì 。xì shěn shī yì ,shī rén dāng shì zàn shǎng yáng huā de 。"wú cái sī "yīng shì gù zuò dùn cuò de xié xuè zhī bǐ 。

  cǐ shī zhī yù yì ,jiàn rén jiàn zhì ,bú tóng de rén shēng yuè lì hé xīn xù huì yǒu bú tóng de lǐng wù 。

《wǎn chūn èr shǒu ·qí yī 》hán yù pīn yīn dú yīn cān kǎo

wǎn chūn èr shǒu qí yī
wǎn chūn èr shǒu ·qí yī

cǎo shù zhī chūn bù jiǔ guī, bǎi bān hóng zǐ dòu fāng fēi.
cǎo shù zhī chūn bú jiǔ guī ,bǎi bān hóng zǐ dòu fāng fēi 。
cǎo shù yī zuò: cǎo mù
(cǎo shù yī zuò :cǎo mù )
yáng huā yú jiá wú cái sī, wéi jiě màn tiān zuò xuě fēi.
yáng huā yú jiá wú cái sī ,wéi jiě màn tiān zuò xuě fēi 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

韩愈 韩愈 韩愈(768─824),字退之,河内河阳(今河南孟县)人。祖藉昌黎(今河北通县),每自称昌黎韩愈,所以世称韩昌黎。唐德宗贞元八年(792)进士,贞元末,任监察御史,因上书言事,得罪当权者,被贬为阳山(今广东阳山县)令。宪宗时,他随宰相裴度平定淮西之乱,升任刑部侍郎,因上疏反对迎佛骨,被贬为潮州(今广东潮州)刺史。穆宗时,官至吏部侍郎。韩愈和柳宗元同是古文运动的倡导者,其散文被列为「唐宋八大家」之首。他主张继承先秦两汉散文的传统,反对六朝以来讲究声律、对仗而忽视内容的骈体文,提倡散体,他主张文学的语言要「词必己出」,「唯陈言之务去」,对散文的发展起了一定的积极作用。其文各体兼长,遒劲有力,条理畅达,语言精炼,为司马迁以后文学史上杰出的散文家之一。韩愈的诗歌也有特点,气势壮阔,笔力雄健,力求新奇,自成一家。他开了「以文为诗」的风气,对后来的宋诗影响很大。但有些诗流于险怪,是其缺点,对宋诗影响颇大。有《昌黎先生集》。

韩愈的诗词

  • 石鼓歌
  • 《山石》山石韩愈原文、翻译、赏析和诗意
  • 争臣论
  • 师说
  • 晚秋郾城夜会联句
  • 原毁
  • 石鼓歌
  • 调张籍
  • 次潼关先寄张十二阁老使君
  • 讳辩
  • 唐代诗词推荐

  • 锦城秋寄怀弘播上人
  • 春日旅舍
  • 送许棠下第游蜀
  • 夜集姚合宅期可公不至
  • 奉和袭美所居首夏水木尤清,适然有作次韵
  • 题师颖和尚院
  • 寄永嘉崔道融
  • 哭江西处士陈陶
  • 于秀才小池
  • 司马长卿
  • 《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意原文,《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意翻译,《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意赏析,《晚春二首·其一》晚春二首·其一韩愈原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自韩愈的作品

    诗词类别

    韩愈的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语