《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)

作者:程垓 朝代:宋代
《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)原文

《忆秦娥》 程垓

情脉脉。
半黄橙子和香擘。
和香擘。
分明记得,袖香熏窄。
别来人远关山隔。
见梅不忍和花摘。
和花摘。
有书无雁,寄谁归得。
分类: 忆秦娥

作者简介(程垓)

程垓头像

「程垓」字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓“程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句”。冯煦《蒿庵论词》:“程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。”有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。

《忆秦娥》程垓 翻译、赏析和诗意

《忆秦娥》是宋代诗人程垓创作的一首诗词。以下是对该诗词的中文译文、诗意和赏析:

中文译文:
情脉脉。半黄橙子和香擘。和香擘。
分明记得,袖香熏窄。
别来人远关山隔。见梅不忍和花摘。和花摘。
有书无雁,寄谁归得。

诗意:
这首诗描绘了诗人对秦娥的深深思念之情。诗中表达了作者内心的愁思和离别之苦,情感真挚而痛切。诗人回忆起过去与秦娥的甜蜜时光,想起她半黄的橙子和香擘,以及她轻巧的手指触摸的感觉。诗人清楚地记得,她的衣袖上散发着独特的香气,这种香气始终萦绕在他的心头。然而,如今他们分别已久,相隔千山万水,他看到了梅花却不忍心采摘,因为这让他想起了秦娥,而花朵却无法寄托他的思念。诗中流露出诗人内心深处对秦娥的思念之情,表达了对离别的痛苦和对美好回忆的怀念。

赏析:
《忆秦娥》以独特的意象和抒情手法表达了诗人对秦娥的思念之情。诗中的情感细腻而真挚,通过描绘细节的方式使读者能够感受到诗人内心的深深思念之情。半黄的橙子和香擘象征着秦娥的美丽和纯洁,而袖香的描述则展示了诗人对她的深深记忆和无法忘怀的感觉。诗中的关山隔和梅花摘的意象,形象地表达了诗人与秦娥的分离和无法再相见的遥远距离。而有书无雁的描述则表现出诗人思念之情的无处寄托,寄托于无形的思念中。整首诗抒发了诗人对秦娥的深深思念之情,以及离别的痛苦和对美好回忆的怀念,给人以深情和悲凉之感。

* 此内容来自古诗词爱好者,仅供参考

《忆秦娥》程垓 拼音读音参考

yì qín é
忆秦娥

qíng mò mò.
情脉脉。
bàn huáng chéng zǐ hé xiāng bāi.
半黄橙子和香擘。
hé xiāng bāi.
和香擘。
fēn míng jì de, xiù xiāng xūn zhǎi.
分明记得,袖香熏窄。
bié lái rén yuǎn guān shān gé.
别来人远关山隔。
jiàn méi bù rěn hé huā zhāi.
见梅不忍和花摘。
hé huā zhāi.
和花摘。
yǒu shū wú yàn, jì shuí guī dé.
有书无雁,寄谁归得。

《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)拼音解读

《yì qín é 》 chéng gāi

qíng mò mò 。
bàn huáng chéng zǐ hé xiāng bò 。
hé xiāng bò 。
fèn míng jì dé ,xiù xiāng xūn zhǎi 。
bié lái rén yuǎn guān shān gé 。
jiàn méi bú rěn hé huā zhāi 。
hé huā zhāi 。
yǒu shū wú yàn ,jì shuí guī dé 。
fèn lèi : yì qín é

zuò zhě jiǎn jiè (chéng gāi )

chéng gāi tóu xiàng

「chéng gāi 」zì zhèng bó ,méi shān (jīn shǔ sì chuān )rén 。sū shì zhōng biǎo chéng zhī cái (zì zhèng fǔ )zhī sūn 。chún xī shí sān nián (1186)yóu lín ān ,lù yóu wéi qí suǒ cáng shān gǔ tiē zuò bá ,wèi jǐ guī shǔ 。zhuàn yǒu dì wáng jun1 chén lùn jí shí wù lì hài cè wǔ shí piān 。shào xī sān nián (1192),yǐ wǔ shí xǔ ,yáng wàn lǐ jiàn yǐ yīng xián liáng fāng zhèng kē 。shào xī wǔ nián (1194)xiāng rén wáng chēng xù qí cí ,wèi “chéng zhèng bó yǐ shī cí míng ,xiāng zhī rén suǒ zhī yě 。yú qǐng suì yóu dōu xià ,shù jiàn cháo shì ,wǎng wǎng yì chēng dào zhèng bó jiā jù ”。féng xù 《hāo ān lùn cí 》:“chéng zhèng bó qī wǎn mián lì ,yǔ cǎo chuāng suǒ lù 《jué miào hǎo cí 》jiā fǎ xiàng jìn 。”yǒu 《shū zhōu cí 》(yī zuò 《shū zhōu yǎ cí 》)yī juàn 。

《yì qín é 》chéng gāi fān yì 、shǎng xī hé shī yì

《yì qín é 》shì sòng dài shī rén chéng gāi chuàng zuò de yī shǒu shī cí 。yǐ xià shì duì gāi shī cí de zhōng wén yì wén 、shī yì hé shǎng xī :

zhōng wén yì wén :
qíng mò mò 。bàn huáng chéng zǐ hé xiāng bò 。hé xiāng bò 。
fèn míng jì dé ,xiù xiāng xūn zhǎi 。
bié lái rén yuǎn guān shān gé 。jiàn méi bú rěn hé huā zhāi 。hé huā zhāi 。
yǒu shū wú yàn ,jì shuí guī dé 。

shī yì :
zhè shǒu shī miáo huì le shī rén duì qín é de shēn shēn sī niàn zhī qíng 。shī zhōng biǎo dá le zuò zhě nèi xīn de chóu sī hé lí bié zhī kǔ ,qíng gǎn zhēn zhì ér tòng qiē 。shī rén huí yì qǐ guò qù yǔ qín é de tián mì shí guāng ,xiǎng qǐ tā bàn huáng de chéng zǐ hé xiāng bò ,yǐ jí tā qīng qiǎo de shǒu zhǐ chù mō de gǎn jiào 。shī rén qīng chǔ dì jì dé ,tā de yī xiù shàng sàn fā zhe dú tè de xiāng qì ,zhè zhǒng xiāng qì shǐ zhōng yíng rào zài tā de xīn tóu 。rán ér ,rú jīn tā men fèn bié yǐ jiǔ ,xiàng gé qiān shān wàn shuǐ ,tā kàn dào le méi huā què bú rěn xīn cǎi zhāi ,yīn wéi zhè ràng tā xiǎng qǐ le qín é ,ér huā duǒ què wú fǎ jì tuō tā de sī niàn 。shī zhōng liú lù chū shī rén nèi xīn shēn chù duì qín é de sī niàn zhī qíng ,biǎo dá le duì lí bié de tòng kǔ hé duì měi hǎo huí yì de huái niàn 。

shǎng xī :
《yì qín é 》yǐ dú tè de yì xiàng hé shū qíng shǒu fǎ biǎo dá le shī rén duì qín é de sī niàn zhī qíng 。shī zhōng de qíng gǎn xì nì ér zhēn zhì ,tōng guò miáo huì xì jiē de fāng shì shǐ dú zhě néng gòu gǎn shòu dào shī rén nèi xīn de shēn shēn sī niàn zhī qíng 。bàn huáng de chéng zǐ hé xiāng bò xiàng zhēng zhe qín é de měi lì hé chún jié ,ér xiù xiāng de miáo shù zé zhǎn shì le shī rén duì tā de shēn shēn jì yì hé wú fǎ wàng huái de gǎn jiào 。shī zhōng de guān shān gé hé méi huā zhāi de yì xiàng ,xíng xiàng dì biǎo dá le shī rén yǔ qín é de fèn lí hé wú fǎ zài xiàng jiàn de yáo yuǎn jù lí 。ér yǒu shū wú yàn de miáo shù zé biǎo xiàn chū shī rén sī niàn zhī qíng de wú chù jì tuō ,jì tuō yú wú xíng de sī niàn zhōng 。zhěng shǒu shī shū fā le shī rén duì qín é de shēn shēn sī niàn zhī qíng ,yǐ jí lí bié de tòng kǔ hé duì měi hǎo huí yì de huái niàn ,gěi rén yǐ shēn qíng hé bēi liáng zhī gǎn 。

* cǐ nèi róng lái zì gǔ shī cí ài hǎo zhě ,jǐn gòng cān kǎo

《yì qín é 》chéng gāi pīn yīn dú yīn cān kǎo

yì qín é
yì qín é

qíng mò mò.
qíng mò mò 。
bàn huáng chéng zǐ hé xiāng bāi.
bàn huáng chéng zǐ hé xiāng bò 。
hé xiāng bāi.
hé xiāng bò 。
fēn míng jì de, xiù xiāng xūn zhǎi.
fèn míng jì dé ,xiù xiāng xūn zhǎi 。
bié lái rén yuǎn guān shān gé.
bié lái rén yuǎn guān shān gé 。
jiàn méi bù rěn hé huā zhāi.
jiàn méi bú rěn hé huā zhāi 。
hé huā zhāi.
hé huā zhāi 。
yǒu shū wú yàn, jì shuí guī dé.
yǒu shū wú yàn ,jì shuí guī dé 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

程垓 程垓 程垓,字正伯,眉山(今属四川)人。苏轼中表程之才(字正辅)之孙。淳熙十三年(1186)游临安,陆游为其所藏山谷帖作跋,未几归蜀。撰有帝王君臣论及时务利害策五十篇。绍熙三年(1192),已五十许,杨万里荐以应贤良方正科。绍熙五年(1194)乡人王称序其词,谓「程正伯以诗词名,乡之人所知也。余顷岁游都下,数见朝士,往往亦称道正伯佳句」。冯煦《蒿庵论词》:「程正伯凄婉绵丽,与草窗所录《绝妙好词》家法相近。」有《书舟词》(一作《书舟雅词》)一卷。

程垓的诗词

  • 雪狮儿
  • 愁倚阑(三荣道上赋)
  • 上平西(惜春)
  • 酷相思(月挂霜林寒欲坠)
  • 卜算子·独自上层楼
  • 瑶阶草
  • 朝中措(咏三十九数)
  • 蝶恋花(春风一夕浩荡,晓来柳色一新)
  • 生查子(春日闺情)
  • 《南歌子》程垓原文、翻译、赏析和诗意(南歌子 程垓)
  • 宋代诗词推荐

  • 水调歌头(和人新堂)
  • 好事近(己丑重阳游雷峰)
  • 水调歌头(甲辰九月十五日夜饮独乐见山台坐中作)
  • 生查子(拒霜花)
  • 贺新郎(咏水仙)
  • 临江仙(九之五)
  • 减字木兰花(宣和庚子登浯台作)
  • 鹧鸪天(曹丞相诞日)
  • 喜迁莺(感春)
  • 鹧鸪天(寿熊尚友)
  • 《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)原文,《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)翻译,《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)赏析,《忆秦娥》程垓原文、翻译、赏析和诗意(忆秦娥 程垓)阅读答案,出自程垓的作品

    诗词类别

    程垓的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语