《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意

作者:韦庄 朝代:唐代
《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意原文

《金陵图》 韦庄

谁谓伤心画不成,画人心逐世人情。
君看六幅南朝事,老木寒云满故城。

作者简介(韦庄)

韦庄头像

韦庄(约836年─910年),字端己,杜陵(今中国陕西省西安市附近)人,诗人韦应物的四代孙,唐朝花间派词人,词风清丽,有《浣花词》流传。曾任前蜀宰相,谥文靖。

金陵图翻译及注释

翻译
谁说画不出六朝古都的伤心事,只不过是那些画家为了迎合当权者的心态而不画伤心图而已。
你看这六幅描摹南朝往事的画中,枯老的树木和寒凉的云朵充满了整个金陵城。

注释
⑴金陵:古地名,即今江苏南京及江宁等地,为六朝故都。
⑵逐:随,跟随。《玉篇》:“逐,从也。”这里可作迎合解。
⑶老木:枯老的树木。’

金陵图赏析

  这是一首题画之作,诗人看了六幅描写南朝史事的彩绘,有感于心,挥笔题下了这首诗。

  画家是什么人,已不可考。他画的是南朝六代(东吴、东晋、宋、齐、梁、陈)的故事,因为六代均建都于金陵。这位画家并没有为南朝统治者粉饰升平,而是写出它的凄凉衰败。他在画面绘出许多老木寒云,绘出危城破堞,使人看到三百年间的金陵,并非什么郁郁葱葱的帝王之州,倒是使人产生伤感的古城。这真是不同于一般的历史组画。

  比韦庄略早些时的诗人高蟾写过一首《金陵晚望》:

  “曾伴浮云归晚翠,犹陪落日泛秋声。

  世间无限丹青手,一片伤心画不成。”

  结尾两句,感慨深沉。高蟾预感到唐王朝危机四伏,无可挽回地正在走向总崩溃的末日,他为此感到苦恼,而又无能为力。他把这种潜在的危机归结为“一片伤心”;而这“一片伤心”,在一般画家笔下是无法表达出来的。

  韦庄显然是读过高蟾这首《金陵晚望》的。当他看了这六幅南朝故事的彩绘之后,高蟾“一片伤心画不成”的诗句,似乎又从记忆中浮现。“真个是画不成么?”你看这六幅南朝故事,不是已把“一片伤心”画出来了吗!于是他就提起笔来,好象针对高蟾反驳道:

  “谁谓伤心画不成?画人心逐世人情。”为什么就画不成社会的“一片伤心”呢?只是因为一般的画家只想迎合世人的庸俗心理,专去画些粉饰升平的东西,而不愿意反映社会的真实面貌罢了。

  诗人在否定了“伤心画不成”的说法后,举出了一个出色的例证来:“君看六幅南朝事,老木寒云满故城。”请看这幅《金陵图》吧,画面上古木枯凋,寒云笼罩,一片凄清荒凉。南朝六个小朝廷,哪一个不是昏庸无道,最后向敌人投降而结束了它们的短命历史的?这就是三百年间金陵惨淡现实的真实写照。

  将高蟾的《金陵晚望》和本篇作一比较,颇耐人寻味。一个感叹“一片伤心画不成”,一个反驳说,现在不是画出来了么!其实,二人都是借六朝旧事抒发对晚唐现实的深忧,在艺术上有异曲同工之妙。

金陵图创作背景

  这是一首题画之作,诗人看了六幅描写六朝史事的彩绘图,有感于心,挥笔题下了这首诗。

《金陵图》韦庄 拼音读音参考

jīn líng tú
金陵图

shuí wèi shāng xīn huà bù chéng, huà rén xīn zhú shì rén qíng.
谁谓伤心画不成,画人心逐世人情。
jūn kàn liù fú nán cháo shì, lǎo mù hán yún mǎn gù chéng.
君看六幅南朝事,老木寒云满故城。

《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《jīn líng tú 》 wéi zhuāng

shuí wèi shāng xīn huà bú chéng ,huà rén xīn zhú shì rén qíng 。
jun1 kàn liù fú nán cháo shì ,lǎo mù hán yún mǎn gù chéng 。

zuò zhě jiǎn jiè (wéi zhuāng )

wéi zhuāng tóu xiàng

wéi zhuāng (yuē 836nián ─910nián ),zì duān jǐ ,dù líng (jīn zhōng guó shǎn xī shěng xī ān shì fù jìn )rén ,shī rén wéi yīng wù de sì dài sūn ,táng cháo huā jiān pài cí rén ,cí fēng qīng lì ,yǒu 《huàn huā cí 》liú chuán 。céng rèn qián shǔ zǎi xiàng ,shì wén jìng 。

jīn líng tú fān yì jí zhù shì

fān yì
shuí shuō huà bú chū liù cháo gǔ dōu de shāng xīn shì ,zhī bú guò shì nà xiē huà jiā wéi le yíng hé dāng quán zhě de xīn tài ér bú huà shāng xīn tú ér yǐ 。
nǐ kàn zhè liù fú miáo mó nán cháo wǎng shì de huà zhōng ,kū lǎo de shù mù hé hán liáng de yún duǒ chōng mǎn le zhěng gè jīn líng chéng 。

zhù shì
⑴jīn líng :gǔ dì míng ,jí jīn jiāng sū nán jīng jí jiāng níng děng dì ,wéi liù cháo gù dōu 。
⑵zhú :suí ,gēn suí 。《yù piān 》:“zhú ,cóng yě 。”zhè lǐ kě zuò yíng hé jiě 。
⑶lǎo mù :kū lǎo de shù mù 。’

jīn líng tú shǎng xī

  zhè shì yī shǒu tí huà zhī zuò ,shī rén kàn le liù fú miáo xiě nán cháo shǐ shì de cǎi huì ,yǒu gǎn yú xīn ,huī bǐ tí xià le zhè shǒu shī 。

  huà jiā shì shí me rén ,yǐ bú kě kǎo 。tā huà de shì nán cháo liù dài (dōng wú 、dōng jìn 、sòng 、qí 、liáng 、chén )de gù shì ,yīn wéi liù dài jun1 jiàn dōu yú jīn líng 。zhè wèi huà jiā bìng méi yǒu wéi nán cháo tǒng zhì zhě fěn shì shēng píng ,ér shì xiě chū tā de qī liáng shuāi bài 。tā zài huà miàn huì chū xǔ duō lǎo mù hán yún ,huì chū wēi chéng pò dié ,shǐ rén kàn dào sān bǎi nián jiān de jīn líng ,bìng fēi shí me yù yù cōng cōng de dì wáng zhī zhōu ,dǎo shì shǐ rén chǎn shēng shāng gǎn de gǔ chéng 。zhè zhēn shì bú tóng yú yī bān de lì shǐ zǔ huà 。

  bǐ wéi zhuāng luè zǎo xiē shí de shī rén gāo chán xiě guò yī shǒu 《jīn líng wǎn wàng 》:

  “céng bàn fú yún guī wǎn cuì ,yóu péi luò rì fàn qiū shēng 。

  shì jiān wú xiàn dān qīng shǒu ,yī piàn shāng xīn huà bú chéng 。”

  jié wěi liǎng jù ,gǎn kǎi shēn chén 。gāo chán yù gǎn dào táng wáng cháo wēi jī sì fú ,wú kě wǎn huí dì zhèng zài zǒu xiàng zǒng bēng kuì de mò rì ,tā wéi cǐ gǎn dào kǔ nǎo ,ér yòu wú néng wéi lì 。tā bǎ zhè zhǒng qián zài de wēi jī guī jié wéi “yī piàn shāng xīn ”;ér zhè “yī piàn shāng xīn ”,zài yī bān huà jiā bǐ xià shì wú fǎ biǎo dá chū lái de 。

  wéi zhuāng xiǎn rán shì dú guò gāo chán zhè shǒu 《jīn líng wǎn wàng 》de 。dāng tā kàn le zhè liù fú nán cháo gù shì de cǎi huì zhī hòu ,gāo chán “yī piàn shāng xīn huà bú chéng ”de shī jù ,sì hū yòu cóng jì yì zhōng fú xiàn 。“zhēn gè shì huà bú chéng me ?”nǐ kàn zhè liù fú nán cháo gù shì ,bú shì yǐ bǎ “yī piàn shāng xīn ”huà chū lái le ma !yú shì tā jiù tí qǐ bǐ lái ,hǎo xiàng zhēn duì gāo chán fǎn bó dào :

  “shuí wèi shāng xīn huà bú chéng ?huà rén xīn zhú shì rén qíng 。”wéi shí me jiù huà bú chéng shè huì de “yī piàn shāng xīn ”ne ?zhī shì yīn wéi yī bān de huà jiā zhī xiǎng yíng hé shì rén de yōng sú xīn lǐ ,zhuān qù huà xiē fěn shì shēng píng de dōng xī ,ér bú yuàn yì fǎn yìng shè huì de zhēn shí miàn mào bà le 。

  shī rén zài fǒu dìng le “shāng xīn huà bú chéng ”de shuō fǎ hòu ,jǔ chū le yī gè chū sè de lì zhèng lái :“jun1 kàn liù fú nán cháo shì ,lǎo mù hán yún mǎn gù chéng 。”qǐng kàn zhè fú 《jīn líng tú 》ba ,huà miàn shàng gǔ mù kū diāo ,hán yún lóng zhào ,yī piàn qī qīng huāng liáng 。nán cháo liù gè xiǎo cháo tíng ,nǎ yī gè bú shì hūn yōng wú dào ,zuì hòu xiàng dí rén tóu jiàng ér jié shù le tā men de duǎn mìng lì shǐ de ?zhè jiù shì sān bǎi nián jiān jīn líng cǎn dàn xiàn shí de zhēn shí xiě zhào 。

  jiāng gāo chán de 《jīn líng wǎn wàng 》hé běn piān zuò yī bǐ jiào ,pō nài rén xún wèi 。yī gè gǎn tàn “yī piàn shāng xīn huà bú chéng ”,yī gè fǎn bó shuō ,xiàn zài bú shì huà chū lái le me !qí shí ,èr rén dōu shì jiè liù cháo jiù shì shū fā duì wǎn táng xiàn shí de shēn yōu ,zài yì shù shàng yǒu yì qǔ tóng gōng zhī miào 。

jīn líng tú chuàng zuò bèi jǐng

  zhè shì yī shǒu tí huà zhī zuò ,shī rén kàn le liù fú miáo xiě liù cháo shǐ shì de cǎi huì tú ,yǒu gǎn yú xīn ,huī bǐ tí xià le zhè shǒu shī 。

《jīn líng tú 》wéi zhuāng pīn yīn dú yīn cān kǎo

jīn líng tú
jīn líng tú

shuí wèi shāng xīn huà bù chéng, huà rén xīn zhú shì rén qíng.
shuí wèi shāng xīn huà bú chéng ,huà rén xīn zhú shì rén qíng 。
jūn kàn liù fú nán cháo shì, lǎo mù hán yún mǎn gù chéng.
jun1 kàn liù fú nán cháo shì ,lǎo mù hán yún mǎn gù chéng 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

韦庄 韦庄 韦庄(836─910),字端己,长安杜陵(今陕西西安市东南)人。是诗人韦应物的后代。早年屡试不第,直到乾宁元年(894)年近六十方考取进士,任校书郎。李询为两川宣瑜和协使,召为判官,奉使入蜀,归朝后升任左补阙。天复元年(901),入蜀为王建掌书记,自此终身仕蜀。天祐四年(907)劝王建称帝,为左散骑常侍,判中书门下事,定开国制度。官终吏部侍郎兼平章事。工诗,多以伤时、感旧、离情、怀古为主题,其律诗,圆稳整赡,音调浏亮,绝句情致深婉,包蕴丰厚,发人深思;尤工词,与温庭筠同为「花间派」代表作家,并称「温韦」。其词多写自身的生活体验和上层社会之冶游享乐生活及离情别绪,善用白描手法,词风清丽。《全唐诗》录存其诗六卷,录诗三百一十六首。另有《浣花词》辑本,存词五十五首。

韦庄的诗词

  • 南邻公子
  • 含香
  • 残花(一作于邺诗)
  • 清平乐(何处游女)
  • 鄜州留别张员外
  • 秋霁晚景
  • 南游富阳江中作
  • 菩萨蛮(洛阳城里春光好)
  • 夜景
  • 对雨独酌
  • 唐代诗词推荐

  • 意绪
  • 旅次夏州
  • 以人参遗段成式
  • 赠商山僧
  • 寄钟常侍
  • 《于易水送人/于易水送别》于易水送人/于易水送别骆宾王原文、翻译、赏析和诗意
  • 绝句二首·其二
  • 《阿房宫赋》阿房宫赋杜牧原文、翻译、赏析和诗意
  • 自渭南晚次华州
  • 太湖诗。缥缈峰
  • 《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意原文,《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意翻译,《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意赏析,《金陵图》金陵图韦庄原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自韦庄的作品

    诗词类别

    韦庄的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语