《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)

作者:秦观 朝代:宋代
《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)原文

《虞美人》 秦观

碧桃天上栽和露。
不是凡花数。
乱山深处水潆回。
可惜一枝如画、为谁开。
轻寒细雨情何限。
不道春难管。
为君沉醉又何妨。
只怕酒醒时候、断人肠。

作者简介(秦观)

秦观头像

秦观(1049-1100)字太虚,又字少游,别号邗沟居士,世称淮海先生。汉族,北宋高邮(今江苏)人,官至太学博士,国史馆编修。秦观一 生坎坷,所写诗词,高古沉重,寄托身世,感人至深。苏轼过扬州,亲自看望秦观,正巧孙觉、王巩亦在高邮,乃相约游东岳庙,载酒论文,吟诗作赋,一时传为佳话。秦观生前行踪所至之处,多有遗迹。如浙江杭州的秦少游祠,丽水的秦少游塑像、淮海先生祠、莺花亭;青田的秦学士祠;湖南郴州三绝碑;广西横县的海棠亭、醉乡亭、淮海堂、淮海书院等。秦观墓在无锡惠山之北粲山上,墓碑上书“秦龙图墓”几个大字。有秦家村、秦家大院以及省级文物保护单位古文游台。

虞美人·碧桃天上栽和露鉴赏

  这首词有一段颇具传奇色彩的本事:“秦少游寓京师,有贵官延饮,出宠妓碧桃侑觞,劝酒惓惓。少游领其意,复举觞劝碧桃。贵官云:‘碧桃素不善饮。’意不欲少游强之。碧桃曰:‘今日为学士拼了一醉!”引巨觞长饮。少游即席赠《虞美人》词曰(略)。合座悉恨。贵官云:‘今后永不令此姬出来!’满座大笑。”(《绿窗新话》卷上)

  是否真有此“本事”,不得而知。但它对理解此词的蕴意、寄托却颇有启发。生于非地的一支碧桃,在乱山深处孤独自开,不被人赏,那正是美人命运的象征。

  “碧桃天上栽和露,不是凡花数。”首句化用唐诗人高蟾《下第后上永崇高侍郎》:“天上碧桃和露种,日边红杏倚云栽”语。先声夺人,高雅富丽。那是只有天宫才可能有的一株碧桃啊!又况和露而种,更呈其鲜艳欲滴之娇情妍态。如此光艳照人,自然不是凡花俗卉之胚数。词人从正、反两面对其褒扬至极。“不是”二字颇耐人玩味。诗歌理论家们常常强调中国诗词在不用系词的情况下所取得的成就,并认为这种成就正是得益于系词的缺失。其实,这并不完全正确。系词的出现,从语法角度看,它表示的只是两个词之间的等同,但当其运用于中国古典诗词之中时,它却传达出某些与这种等同相抵触的言外之意,换言之,“是”暗含了“不是”或“也许不是”,“不是”又暗含着“已经是”或“然而却是”,以其内在的歧义达到一种反讽的陈述。“不是凡花数”越是说得斩钉截铁,越是让人感到隐含有不愿接受的现实在。事实正是如此:“乱山深处水萦回。”一“乱”一“深”,见其托身非所、处地之荒僻。尽管依然在萦回盘旋的溪水边开得盈盈如画,“可惜一枝如画为谁开?”没人欣赏没人问,美又何然?也许可以保持那份高洁与矜持,然而总是遗恨!从而表现出碧桃不得意的遭遇和寂寞难耐的凄苦心境。杜甫有:“桃花一簇开无主,可爱深红爱浅红?”,陆游有“驿外断桥边,寂寞开无主。”意蕴与此略似,而此篇吟咏之深沉过之。杜诗、陆词皆正面点出花之“无主”,而秦词只以“为谁开”的探询语气,将“无主”之慨妥婉出之,音情更显得低徊摇荡。

  上片以花象征美人,然着笔在花。高贵不凡之身无奈托于荒山野岭,盈盈如画只是孤独自开,洁爱自好也难禁凄凄含愁,款款妙笔传其形神兼备。

  下片始转写美人。前二句见其惜春之心。微微春寒,细雨霏霏,这如画一枝桃花更显出脉脉含情。然而也许女主人公的忧虑太深重了,春天宜人的风物也很快从她忧伤的目光底下滑过去,终于发出了“不道春难管”的一声伤叹。是啊,无奈春光不由人遣,无法把留。它已经是“寂寞开无主”了,有何人来怜爱它呢?到了明年此时,它是否还是“依旧笑春风”呢?叹之、怜之、伤之。伤春也是自伤。即如此般芳洁光艳,终是青春难驻,年华易往!尾末两句写惜别。“为君沉醉又何妨。”难得知音怜爱,却又要匆匆行别,为报所欢,拼却一醉,应是理所为然,何况更是欲借以排遣愁绪。醉意恍惚中也许能减却几分离索的凄凉吧!可是转念一想:“只怕酒醒时候断人肠。”如今一醉颜红,自然是容易的,然而,酒醒之后呢?心爱的人儿不见了,不是更令人肠断?不,不能沉醉,哪怕只是一起度过这短暂的离别时分也是好的啊!沉醉又不能沉醉的矛盾以“只怕”二字委婉出之。“何妨”是为了他,“只怕”也是因为他,惜别之情深自见。

  全词情感发展万转千回,深沉蕴藉。词情亦进亦退,亦退亦进地委婉曲折地前进,每一份情感,都紧紧地跟随着它的否定:“不是凡花数”却是凡花命;乱山深处“一枝如画”,依然无人赏识;“轻寒细雨”,风物宜人,又恨留春不住;为君不惜一醉颜红,又怕酒醒时候更添愁,只好任凭愁来折磨她了。最后,在“断人肠”的怨叹声中词情戛然而止,收到了凄咽恻断的艺术效果。

  词作在艺术表现上运用的是传统的香草美人的比兴手法。花,为美人之象征,在美人身上,我们又不难看出词人自身的影子,亦花亦美人亦词人。词人本是一位“少豪俊,慷慨溢于言辞”(《宋史·秦观传》)的才俊之士,却不为世用,仕途抑塞,历尽坎坷,自然是满腹怀才不遇的不平。然而在那埋没人才的社会里,这不平,向谁去诉说?诉说又有何用?只好“借他人酒杯,浇胸中块垒”。于是当词人为美人的命运深情叹咏的时候,他其实正是在寄寓身世,抒自身怀抱。也正是词人身世之感的打入,使得此词的意义大大超越于这则“本事”。词心所系,寄托遥深,乃是香草美人手法极其成功的运用。全词处处紧扣,而又不着痕迹,极尽含蓄委婉之致,表现了精湛的艺术技巧。读者可知,骚赋之法,“衣被辞人,非一代也”。

《虞美人》秦观 拼音读音参考

yú měi rén
虞美人

bì táo tiān shàng zāi hé lù.
碧桃天上栽和露。
bú shì fán huā shù.
不是凡花数。
luàn shān shēn chù shuǐ yíng huí.
乱山深处水潆回。
kě xī yī zhī rú huà wèi shuí kāi.
可惜一枝如画、为谁开。
qīng hán xì yǔ qíng hé xiàn.
轻寒细雨情何限。
bù dào chūn nán guǎn.
不道春难管。
wèi jūn chén zuì yòu hé fáng.
为君沉醉又何妨。
zhǐ pà jiǔ xǐng shí hòu duàn rén cháng.
只怕酒醒时候、断人肠。

《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)拼音解读

《yú měi rén 》 qín guān

bì táo tiān shàng zāi hé lù 。
bú shì fán huā shù 。
luàn shān shēn chù shuǐ yíng huí 。
kě xī yī zhī rú huà 、wéi shuí kāi 。
qīng hán xì yǔ qíng hé xiàn 。
bú dào chūn nán guǎn 。
wéi jun1 chén zuì yòu hé fáng 。
zhī pà jiǔ xǐng shí hòu 、duàn rén cháng 。

zuò zhě jiǎn jiè (qín guān )

qín guān tóu xiàng

qín guān (1049-1100)zì tài xū ,yòu zì shǎo yóu ,bié hào hán gōu jū shì ,shì chēng huái hǎi xiān shēng 。hàn zú ,běi sòng gāo yóu (jīn jiāng sū )rén ,guān zhì tài xué bó shì ,guó shǐ guǎn biān xiū 。qín guān yī shēng kǎn kě ,suǒ xiě shī cí ,gāo gǔ chén zhòng ,jì tuō shēn shì ,gǎn rén zhì shēn 。sū shì guò yáng zhōu ,qīn zì kàn wàng qín guān ,zhèng qiǎo sūn jiào 、wáng gǒng yì zài gāo yóu ,nǎi xiàng yuē yóu dōng yuè miào ,zǎi jiǔ lùn wén ,yín shī zuò fù ,yī shí chuán wéi jiā huà 。qín guān shēng qián háng zōng suǒ zhì zhī chù ,duō yǒu yí jì 。rú zhè jiāng háng zhōu de qín shǎo yóu cí ,lì shuǐ de qín shǎo yóu sù xiàng 、huái hǎi xiān shēng cí 、yīng huā tíng ;qīng tián de qín xué shì cí ;hú nán chēn zhōu sān jué bēi ;guǎng xī héng xiàn de hǎi táng tíng 、zuì xiāng tíng 、huái hǎi táng 、huái hǎi shū yuàn děng 。qín guān mù zài wú xī huì shān zhī běi càn shān shàng ,mù bēi shàng shū “qín lóng tú mù ”jǐ gè dà zì 。yǒu qín jiā cūn 、qín jiā dà yuàn yǐ jí shěng jí wén wù bǎo hù dān wèi gǔ wén yóu tái 。

yú měi rén ·bì táo tiān shàng zāi hé lù jiàn shǎng

  zhè shǒu cí yǒu yī duàn pō jù chuán qí sè cǎi de běn shì :“qín shǎo yóu yù jīng shī ,yǒu guì guān yán yǐn ,chū chǒng jì bì táo yòu shāng ,quàn jiǔ juàn juàn 。shǎo yóu lǐng qí yì ,fù jǔ shāng quàn bì táo 。guì guān yún :‘bì táo sù bú shàn yǐn 。’yì bú yù shǎo yóu qiáng zhī 。bì táo yuē :‘jīn rì wéi xué shì pīn le yī zuì !”yǐn jù shāng zhǎng yǐn 。shǎo yóu jí xí zèng 《yú měi rén 》cí yuē (luè )。hé zuò xī hèn 。guì guān yún :‘jīn hòu yǒng bú lìng cǐ jī chū lái !’mǎn zuò dà xiào 。”(《lǜ chuāng xīn huà 》juàn shàng )

  shì fǒu zhēn yǒu cǐ “běn shì ”,bú dé ér zhī 。dàn tā duì lǐ jiě cǐ cí de yùn yì 、jì tuō què pō yǒu qǐ fā 。shēng yú fēi dì de yī zhī bì táo ,zài luàn shān shēn chù gū dú zì kāi ,bú bèi rén shǎng ,nà zhèng shì měi rén mìng yùn de xiàng zhēng 。

  “bì táo tiān shàng zāi hé lù ,bú shì fán huā shù 。”shǒu jù huà yòng táng shī rén gāo chán 《xià dì hòu shàng yǒng chóng gāo shì láng 》:“tiān shàng bì táo hé lù zhǒng ,rì biān hóng xìng yǐ yún zāi ”yǔ 。xiān shēng duó rén ,gāo yǎ fù lì 。nà shì zhī yǒu tiān gōng cái kě néng yǒu de yī zhū bì táo ā !yòu kuàng hé lù ér zhǒng ,gèng chéng qí xiān yàn yù dī zhī jiāo qíng yán tài 。rú cǐ guāng yàn zhào rén ,zì rán bú shì fán huā sú huì zhī pēi shù 。cí rén cóng zhèng 、fǎn liǎng miàn duì qí bāo yáng zhì jí 。“bú shì ”èr zì pō nài rén wán wèi 。shī gē lǐ lùn jiā men cháng cháng qiáng diào zhōng guó shī cí zài bú yòng xì cí de qíng kuàng xià suǒ qǔ dé de chéng jiù ,bìng rèn wéi zhè zhǒng chéng jiù zhèng shì dé yì yú xì cí de quē shī 。qí shí ,zhè bìng bú wán quán zhèng què 。xì cí de chū xiàn ,cóng yǔ fǎ jiǎo dù kàn ,tā biǎo shì de zhī shì liǎng gè cí zhī jiān de děng tóng ,dàn dāng qí yùn yòng yú zhōng guó gǔ diǎn shī cí zhī zhōng shí ,tā què chuán dá chū mǒu xiē yǔ zhè zhǒng děng tóng xiàng dǐ chù de yán wài zhī yì ,huàn yán zhī ,“shì ”àn hán le “bú shì ”huò “yě xǔ bú shì ”,“bú shì ”yòu àn hán zhe “yǐ jīng shì ”huò “rán ér què shì ”,yǐ qí nèi zài de qí yì dá dào yī zhǒng fǎn fěng de chén shù 。“bú shì fán huā shù ”yuè shì shuō dé zhǎn dìng jié tiě ,yuè shì ràng rén gǎn dào yǐn hán yǒu bú yuàn jiē shòu de xiàn shí zài 。shì shí zhèng shì rú cǐ :“luàn shān shēn chù shuǐ yíng huí 。”yī “luàn ”yī “shēn ”,jiàn qí tuō shēn fēi suǒ 、chù dì zhī huāng pì 。jìn guǎn yī rán zài yíng huí pán xuán de xī shuǐ biān kāi dé yíng yíng rú huà ,“kě xī yī zhī rú huà wéi shuí kāi ?”méi rén xīn shǎng méi rén wèn ,měi yòu hé rán ?yě xǔ kě yǐ bǎo chí nà fèn gāo jié yǔ jīn chí ,rán ér zǒng shì yí hèn !cóng ér biǎo xiàn chū bì táo bú dé yì de zāo yù hé jì mò nán nài de qī kǔ xīn jìng 。dù fǔ yǒu :“táo huā yī cù kāi wú zhǔ ,kě ài shēn hóng ài qiǎn hóng ?”,lù yóu yǒu “yì wài duàn qiáo biān ,jì mò kāi wú zhǔ 。”yì yùn yǔ cǐ luè sì ,ér cǐ piān yín yǒng zhī shēn chén guò zhī 。dù shī 、lù cí jiē zhèng miàn diǎn chū huā zhī “wú zhǔ ”,ér qín cí zhī yǐ “wéi shuí kāi ”de tàn xún yǔ qì ,jiāng “wú zhǔ ”zhī kǎi tuǒ wǎn chū zhī ,yīn qíng gèng xiǎn dé dī huái yáo dàng 。

  shàng piàn yǐ huā xiàng zhēng měi rén ,rán zhe bǐ zài huā 。gāo guì bú fán zhī shēn wú nài tuō yú huāng shān yě lǐng ,yíng yíng rú huà zhī shì gū dú zì kāi ,jié ài zì hǎo yě nán jìn qī qī hán chóu ,kuǎn kuǎn miào bǐ chuán qí xíng shén jiān bèi 。

  xià piàn shǐ zhuǎn xiě měi rén 。qián èr jù jiàn qí xī chūn zhī xīn 。wēi wēi chūn hán ,xì yǔ fēi fēi ,zhè rú huà yī zhī táo huā gèng xiǎn chū mò mò hán qíng 。rán ér yě xǔ nǚ zhǔ rén gōng de yōu lǜ tài shēn zhòng le ,chūn tiān yí rén de fēng wù yě hěn kuài cóng tā yōu shāng de mù guāng dǐ xià huá guò qù ,zhōng yú fā chū le “bú dào chūn nán guǎn ”de yī shēng shāng tàn 。shì ā ,wú nài chūn guāng bú yóu rén qiǎn ,wú fǎ bǎ liú 。tā yǐ jīng shì “jì mò kāi wú zhǔ ”le ,yǒu hé rén lái lián ài tā ne ?dào le míng nián cǐ shí ,tā shì fǒu hái shì “yī jiù xiào chūn fēng ”ne ?tàn zhī 、lián zhī 、shāng zhī 。shāng chūn yě shì zì shāng 。jí rú cǐ bān fāng jié guāng yàn ,zhōng shì qīng chūn nán zhù ,nián huá yì wǎng !wěi mò liǎng jù xiě xī bié 。“wéi jun1 chén zuì yòu hé fáng 。”nán dé zhī yīn lián ài ,què yòu yào cōng cōng háng bié ,wéi bào suǒ huān ,pīn què yī zuì ,yīng shì lǐ suǒ wéi rán ,hé kuàng gèng shì yù jiè yǐ pái qiǎn chóu xù 。zuì yì huǎng hū zhōng yě xǔ néng jiǎn què jǐ fèn lí suǒ de qī liáng ba !kě shì zhuǎn niàn yī xiǎng :“zhī pà jiǔ xǐng shí hòu duàn rén cháng 。”rú jīn yī zuì yán hóng ,zì rán shì róng yì de ,rán ér ,jiǔ xǐng zhī hòu ne ?xīn ài de rén ér bú jiàn le ,bú shì gèng lìng rén cháng duàn ?bú ,bú néng chén zuì ,nǎ pà zhī shì yī qǐ dù guò zhè duǎn zàn de lí bié shí fèn yě shì hǎo de ā !chén zuì yòu bú néng chén zuì de máo dùn yǐ “zhī pà ”èr zì wěi wǎn chū zhī 。“hé fáng ”shì wéi le tā ,“zhī pà ”yě shì yīn wéi tā ,xī bié zhī qíng shēn zì jiàn 。

  quán cí qíng gǎn fā zhǎn wàn zhuǎn qiān huí ,shēn chén yùn jiè 。cí qíng yì jìn yì tuì ,yì tuì yì jìn dì wěi wǎn qǔ shé dì qián jìn ,měi yī fèn qíng gǎn ,dōu jǐn jǐn dì gēn suí zhe tā de fǒu dìng :“bú shì fán huā shù ”què shì fán huā mìng ;luàn shān shēn chù “yī zhī rú huà ”,yī rán wú rén shǎng shí ;“qīng hán xì yǔ ”,fēng wù yí rén ,yòu hèn liú chūn bú zhù ;wéi jun1 bú xī yī zuì yán hóng ,yòu pà jiǔ xǐng shí hòu gèng tiān chóu ,zhī hǎo rèn píng chóu lái shé mó tā le 。zuì hòu ,zài “duàn rén cháng ”de yuàn tàn shēng zhōng cí qíng jiá rán ér zhǐ ,shōu dào le qī yān cè duàn de yì shù xiào guǒ 。

  cí zuò zài yì shù biǎo xiàn shàng yùn yòng de shì chuán tǒng de xiāng cǎo měi rén de bǐ xìng shǒu fǎ 。huā ,wéi měi rén zhī xiàng zhēng ,zài měi rén shēn shàng ,wǒ men yòu bú nán kàn chū cí rén zì shēn de yǐng zǐ ,yì huā yì měi rén yì cí rén 。cí rén běn shì yī wèi “shǎo háo jun4 ,kāng kǎi yì yú yán cí ”(《sòng shǐ ·qín guān chuán 》)de cái jun4 zhī shì ,què bú wéi shì yòng ,shì tú yì sāi ,lì jìn kǎn kě ,zì rán shì mǎn fù huái cái bú yù de bú píng 。rán ér zài nà mái méi rén cái de shè huì lǐ ,zhè bú píng ,xiàng shuí qù sù shuō ?sù shuō yòu yǒu hé yòng ?zhī hǎo “jiè tā rén jiǔ bēi ,jiāo xiōng zhōng kuài lěi ”。yú shì dāng cí rén wéi měi rén de mìng yùn shēn qíng tàn yǒng de shí hòu ,tā qí shí zhèng shì zài jì yù shēn shì ,shū zì shēn huái bào 。yě zhèng shì cí rén shēn shì zhī gǎn de dǎ rù ,shǐ dé cǐ cí de yì yì dà dà chāo yuè yú zhè zé “běn shì ”。cí xīn suǒ xì ,jì tuō yáo shēn ,nǎi shì xiāng cǎo měi rén shǒu fǎ jí qí chéng gōng de yùn yòng 。quán cí chù chù jǐn kòu ,ér yòu bú zhe hén jì ,jí jìn hán xù wěi wǎn zhī zhì ,biǎo xiàn le jīng zhàn de yì shù jì qiǎo 。dú zhě kě zhī ,sāo fù zhī fǎ ,“yī bèi cí rén ,fēi yī dài yě ”。

《yú měi rén 》qín guān pīn yīn dú yīn cān kǎo

yú měi rén
yú měi rén

bì táo tiān shàng zāi hé lù.
bì táo tiān shàng zāi hé lù 。
bú shì fán huā shù.
bú shì fán huā shù 。
luàn shān shēn chù shuǐ yíng huí.
luàn shān shēn chù shuǐ yíng huí 。
kě xī yī zhī rú huà wèi shuí kāi.
kě xī yī zhī rú huà 、wéi shuí kāi 。
qīng hán xì yǔ qíng hé xiàn.
qīng hán xì yǔ qíng hé xiàn 。
bù dào chūn nán guǎn.
bú dào chūn nán guǎn 。
wèi jūn chén zuì yòu hé fáng.
wéi jun1 chén zuì yòu hé fáng 。
zhǐ pà jiǔ xǐng shí hòu duàn rén cháng.
zhī pà jiǔ xǐng shí hòu 、duàn rén cháng 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

秦观 秦观 秦观(1049-1100)字少游、太虚,别号邗沟居士,高邮(今属江苏)人。少有才名,研习经史,喜读兵书。熙宁十年(1077),往谒苏轼于徐州,次年作《黄楼赋》,苏轼以为「有屈、宋姿」。元丰八年进士及第,授定海主簿,调蔡州教授。元祐三年(1088),应制科,进策论,除宣教郎、太学博士,校正秘书省书籍。六年,迁秘书省正字。预修《神宗实录》。时黄庭坚、晁补之、张耒亦在京师,观与同游苏轼之门,人称「苏门四学士」。绍圣元年(094),坐元祐党籍,出为杭州通判,再贬监处州(今浙江丽水)酒税。三年又因写佛书削秩徙郴州(今属湖南)。明年,编管横州(今广西横县)。元符元年(1098)再贬雷州(今广东海康)。徽宗即位,复宣德郎,允北归,途中卒于藤州(今广西藤县),年五十二。《宋史》、《东都事略》有传。存《淮海集》四十卷,另有《淮海词》单刻本。其诗、词、文皆工,而以词著称。词属婉约派,内容多写男女情爱,颇多伤感之作。秦观工诗词。词多写男女情爱,也颇有感伤身世之作,风格委婉含蓄,清丽雅淡。诗风与词风相近。秦观的《淮海词》基本上没有跳出相思离别题材的藩篱。但它是一部优美的抒情诗。于离情别绪之中,融入了身世之感,唱出了那个时代一位富有才情而又备受压抑的知识分子的痛苦和忧伤。爱情词不同于过去偎红倚翠的艳词,《满庭芳》诸阕深含「恋恋故国」之情;《鹊桥仙》以金风玉露、柔情似水等审美意象,歌颂了纯洁真挚、地久天长的爱情。秦观词伤感色彩较浓,充满了愁苦凄恻、孤苦无告的苦闷。在艺术手法上,摄取了柳永词铺叙渲染、委曲尽致的优点。但写景言情,出以纯净之笔,形成清丽典雅的词风。秦观深谙音律,长于运思,能够准确地把握事物的突出特征,以鲜明的意象、致密的结构、精练的语言,构成一种凄迷幽婉的审美意境。在艺术上力求创新,形成了独特的抒情个性。千百年来,一直被视为第一流的正宗婉约作家,以情辞兼胜的优美篇章在词史上卓然名家,对后代词的发展产生了深远的影响。集评:近来作者,皆不及少游。如「斜阳外,寒鸦数点,流水绕孤村」,虽不识字人,亦知是天生好言语也。(晁无咎)子瞻辞胜乎情,耆卿情胜乎辞。辞情相称者,惟少游而已。(蔡伯世)今代词手,惟秦七、黄九耳,唐诸人不迨也。(陈后山)秦词专主情致,而少故实,譬如贫家美女,虽极妍丽丰逸,而终乏富贵态。(李易安)少游词虽婉美,然格力失之弱。(胡元任)秦少游词,体制淡雅,气骨不衰。清丽中不断意脉,咀嚼无滓,久而知味。(张叔夏)观词情韵兼胜,在苏黄之上。流传虽少,要为倚声家一作手。(《四库提要》)秦少游自是作手,近开美成,导其先路;远祖温、韦,取其神不袭其貌,词至是乃一变焉。然变而不失其正,遂令议者不病其变,而转觉有不得不变者。后人动称秦、柳,柳之视秦,为之奴隶而不足者,何可相提并论哉!(陈廷焯《白雨斋词话》)

秦观的诗词

  • 念奴娇(咏柳)
  • 满庭芳(赏梅)
  • 行香子·树绕村庄
  • 木兰花慢
  • 一斛珠(秋闺)
  • 《纳凉》纳凉秦观原文、翻译、赏析和诗意
  • 词笑令(十首并诗·①王昭君)
  • 临江仙(看花)
  • 词笑令(③崔徽)
  • 《浣溪沙》秦观原文、翻译、赏析和诗意(浣溪沙·漠漠轻寒上小楼 秦观)
  • 宋代诗词推荐

  • 惜分飞·泪湿阑干花著露
  • 浣溪沙·堤上游人逐画船
  • 贺新郎(因梦中和石林贺新郎,并戏和东坡乳燕飞华屋)
  • 好事近(怀归)
  • 江神子(父生日)
  • 侍香金童
  • 金缕曲(古岩和去年九日约登高韵,再用前韵)
  • 谒金门(和昌甫)
  • 千秋岁(生日)
  • 百字令(戴平轩新居,子侄新婚)
  • 《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)原文,《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)翻译,《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)赏析,《虞美人》秦观原文、翻译、赏析和诗意(虞美人·碧桃天上栽和露 秦观)阅读答案,出自秦观的作品

    诗词类别

    秦观的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语