《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意

作者:孔平仲 朝代:宋代
《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意原文

《寄内》 孔平仲

试说途中景,方知别后心。
行人日暮少,风雪乱山深。

作者简介(孔平仲)

孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。

寄内赏析

  这首诗可能作于诗人赴慧州途中,题为《寄内》,是寄给妻子的诗。他的别后心情,所谓“黯然消魂”者,在这首小诗里有充分而含蓄的表现。

  以途中景色,见别后离情,这是古代诗词中最常用的抒情方法,即以实处见虚,则实处皆虚。不说“心情”,而只说沿途风物,风物虽是早已客观存在,而行人此时此地的心头滋味却是其个人所有。其深度如何,其浓度如何,作者均未明言。且别情之浓,别情之乱,若一一说去,将花费太多笔墨,愈说得多,愈不能将此弥漫四野、飘忽惆怅的心情说全、说清,故将虚化实,使实处全虚,则更易感人。李商隐的《夜雨寄北》就是采用这种表现手法。

  按一般叙述方法,诗的顺序应为:“行人日暮少,风雪乱山深。说与途中景,方知别后心。”这里将诗句倒转,是作者独具匠心处。第一联为第二联作铺垫,第二联陡转,转折颇险而陡,因奇特而见警策,能于险中求警;若按意思顺序来写,则是平铺直叙,而无跌宕之势。读后只能感到行人于日暮时,说出风雪乱山中的感受,及因这种感受而思念家人的心情,虽流畅而失之浅淡。此则不同,首联没有说“别后心”究竟如何,次联却通过所写的途中景色来表现作者情怀的极苦、极乱。首联在字面上提出了“途中景”,却全无一字说此“景”;提出了“别后心”,却既不作心情的描述,又无形象以表现含义。诗到后面又转回头去接第一句,写“途中景”。如此安排,等于告诉读者景即心,心即景,与其写不易着笔的抽象心情,不如写引起此种情怀的实景,于实景中见到这种极苦、极乱的心情,一如刘长卿的《逢雪宿芙蓉山》:“日暮苍山远,天寒白屋贫。”只着一“贫”字,使下联实写的“柴门闻犬吠,风雪夜归人”变得实处全虚,一片苍茫凄寒之感,弥天而来,一般人用很多言语也说不尽的地方,他只用百十个字就渲染出来了。孔平仲此诗的妙处也在于此。

《寄内》孔平仲 拼音读音参考

jì nèi
寄内

shì shuō tú zhōng jǐng, fāng zhī bié hòu xīn.
试说途中景,方知别后心。
xíng rén rì mù shǎo, fēng xuě luàn shān shēn.
行人日暮少,风雪乱山深。

《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《jì nèi 》 kǒng píng zhòng

shì shuō tú zhōng jǐng ,fāng zhī bié hòu xīn 。
háng rén rì mù shǎo ,fēng xuě luàn shān shēn 。

zuò zhě jiǎn jiè (kǒng píng zhòng )

kǒng píng zhòng běi sòng shī rén 。zì yì fǔ ,yī zuò yì fù 。xīn yù (jīn jiāng xī xīn yú xiàn )rén 。shēng zú nián bú xiáng 。zhì píng èr nián (1065)jǔ jìn shì ,céng rèn mì shū chéng 、jí xián xiào lǐ ,yòu tí diǎn jiāng zhè zhù qián 、jīng xī xíng yù 。

jì nèi shǎng xī

  zhè shǒu shī kě néng zuò yú shī rén fù huì zhōu tú zhōng ,tí wéi 《jì nèi 》,shì jì gěi qī zǐ de shī 。tā de bié hòu xīn qíng ,suǒ wèi “àn rán xiāo hún ”zhě ,zài zhè shǒu xiǎo shī lǐ yǒu chōng fèn ér hán xù de biǎo xiàn 。

  yǐ tú zhōng jǐng sè ,jiàn bié hòu lí qíng ,zhè shì gǔ dài shī cí zhōng zuì cháng yòng de shū qíng fāng fǎ ,jí yǐ shí chù jiàn xū ,zé shí chù jiē xū 。bú shuō “xīn qíng ”,ér zhī shuō yán tú fēng wù ,fēng wù suī shì zǎo yǐ kè guān cún zài ,ér háng rén cǐ shí cǐ dì de xīn tóu zī wèi què shì qí gè rén suǒ yǒu 。qí shēn dù rú hé ,qí nóng dù rú hé ,zuò zhě jun1 wèi míng yán 。qiě bié qíng zhī nóng ,bié qíng zhī luàn ,ruò yī yī shuō qù ,jiāng huā fèi tài duō bǐ mò ,yù shuō dé duō ,yù bú néng jiāng cǐ mí màn sì yě 、piāo hū chóu chàng de xīn qíng shuō quán 、shuō qīng ,gù jiāng xū huà shí ,shǐ shí chù quán xū ,zé gèng yì gǎn rén 。lǐ shāng yǐn de 《yè yǔ jì běi 》jiù shì cǎi yòng zhè zhǒng biǎo xiàn shǒu fǎ 。

  àn yī bān xù shù fāng fǎ ,shī de shùn xù yīng wéi :“háng rén rì mù shǎo ,fēng xuě luàn shān shēn 。shuō yǔ tú zhōng jǐng ,fāng zhī bié hòu xīn 。”zhè lǐ jiāng shī jù dǎo zhuǎn ,shì zuò zhě dú jù jiàng xīn chù 。dì yī lián wéi dì èr lián zuò pù diàn ,dì èr lián dǒu zhuǎn ,zhuǎn shé pō xiǎn ér dǒu ,yīn qí tè ér jiàn jǐng cè ,néng yú xiǎn zhōng qiú jǐng ;ruò àn yì sī shùn xù lái xiě ,zé shì píng pù zhí xù ,ér wú diē dàng zhī shì 。dú hòu zhī néng gǎn dào háng rén yú rì mù shí ,shuō chū fēng xuě luàn shān zhōng de gǎn shòu ,jí yīn zhè zhǒng gǎn shòu ér sī niàn jiā rén de xīn qíng ,suī liú chàng ér shī zhī qiǎn dàn 。cǐ zé bú tóng ,shǒu lián méi yǒu shuō “bié hòu xīn ”jiū jìng rú hé ,cì lián què tōng guò suǒ xiě de tú zhōng jǐng sè lái biǎo xiàn zuò zhě qíng huái de jí kǔ 、jí luàn 。shǒu lián zài zì miàn shàng tí chū le “tú zhōng jǐng ”,què quán wú yī zì shuō cǐ “jǐng ”;tí chū le “bié hòu xīn ”,què jì bú zuò xīn qíng de miáo shù ,yòu wú xíng xiàng yǐ biǎo xiàn hán yì 。shī dào hòu miàn yòu zhuǎn huí tóu qù jiē dì yī jù ,xiě “tú zhōng jǐng ”。rú cǐ ān pái ,děng yú gào sù dú zhě jǐng jí xīn ,xīn jí jǐng ,yǔ qí xiě bú yì zhe bǐ de chōu xiàng xīn qíng ,bú rú xiě yǐn qǐ cǐ zhǒng qíng huái de shí jǐng ,yú shí jǐng zhōng jiàn dào zhè zhǒng jí kǔ 、jí luàn de xīn qíng ,yī rú liú zhǎng qīng de 《féng xuě xiǔ fú róng shān 》:“rì mù cāng shān yuǎn ,tiān hán bái wū pín 。”zhī zhe yī “pín ”zì ,shǐ xià lián shí xiě de “chái mén wén quǎn fèi ,fēng xuě yè guī rén ”biàn dé shí chù quán xū ,yī piàn cāng máng qī hán zhī gǎn ,mí tiān ér lái ,yī bān rén yòng hěn duō yán yǔ yě shuō bú jìn de dì fāng ,tā zhī yòng bǎi shí gè zì jiù xuàn rǎn chū lái le 。kǒng píng zhòng cǐ shī de miào chù yě zài yú cǐ 。

《jì nèi 》kǒng píng zhòng pīn yīn dú yīn cān kǎo

jì nèi
jì nèi

shì shuō tú zhōng jǐng, fāng zhī bié hòu xīn.
shì shuō tú zhōng jǐng ,fāng zhī bié hòu xīn 。
xíng rén rì mù shǎo, fēng xuě luàn shān shēn.
háng rén rì mù shǎo ,fēng xuě luàn shān shēn 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

孔平仲 孔平仲 孔平仲 北宋诗人。字义甫,一作毅父。新喻(今江西新余县)人。生卒年不详。治平二年(1065)举进士,曾任秘书丞、集贤校理,又提点江浙铸钱、京西刑狱。 孔平仲长于史学,工文词,富于词藻,著有《珩璜新论》、《续世说》、《孔氏谈苑》、《朝散集》等。他的富有现实内容,如《铸钱行》揭露铸钱扰民:"三更趋役抵昏休,寒呻暑吟神鬼愁。从来鼓铸知多少,铜沙叠就城南道。钱成水运入京师,朝输暮给苦不支。海内如今半为监,农村斗粟却空归。"《熙宁口号》数首,有的歌颂新法的成效,有的指出新法的弊病。他的诗豪放流丽、近于苏轼,如《霁夜》:"寂历帘栊深夜明,睡□清梦戍墙铃。狂风送雨已何处?淡月笼云犹未醒。"

孔平仲的诗词

  • 禾熟(百里西风禾黍香)
  • 禾熟
  • 《禾熟》禾熟孔平仲原文、翻译、赏析和诗意
  • 《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意
  • 寄内(试说途中景)
  • 禾熟
  • 寄内
  • 宋代诗词推荐

  • 青玉案(池亭)
  • 鹧鸪天(春暮)
  • 索酒(四时景物须酒之意)
  • 南乡子(德清舟中和老人韵)
  • 念奴娇(饯朱沧洲)
  • 浣溪沙(种梅菊)
  • 谒金门(耽冈迓陆尉)
  • 水调歌头(再用前韵)
  • 好事近(三衢买舟)
  • 《咏柳》咏柳曾巩原文、翻译、赏析和诗意
  • 《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意原文,《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意翻译,《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意赏析,《寄内》寄内孔平仲原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自孔平仲的作品

    诗词类别

    孔平仲的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语