《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意

作者:李白 朝代:唐代
《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意原文

《劳劳亭》 李白

天下伤心处,劳劳送客亭。
春风知别苦,不遣柳条青。

作者简介(李白)

李白头像

李白(701年-762年),字太白,号青莲居士,唐朝浪漫主义诗人,被后人誉为“诗仙”。祖籍陇西成纪(待考),出生于西域碎叶城,4岁再随父迁至剑南道绵州。李白存世诗文千余篇,有《李太白集》传世。762年病逝,享年61岁。其墓在今安徽当涂,四川江油、湖北安陆有纪念馆。

劳劳亭翻译及注释

翻译
天下最伤心的地方,就是这送别的劳劳亭。
春风也会意离别的痛苦,不催这柳条儿发青。

注释
⑴劳劳亭:在今南京市西南,古新亭南,为古时送别之所。《景定建康志》:劳劳亭,在城南十五里,古送别之所。吴置亭在劳劳山上,今顾家寨大路东即其所。《江南通志》:劳劳亭,在江宁府治西南。
⑵知:理解。
⑶遣:让。

劳劳亭赏析

  此诗的前两句“天下伤心处,劳劳送客亭”,诗人以极其洗练的笔墨、高度概括的手法,破题而入,直点题旨。单就句意而言,这两句就是屈原《楚辞·九歌·少司命》所说的“悲莫悲兮生别离”和江淹《别赋》所说的“黯然销魂者,唯别而已矣”。但诗人既以亭为题,就超越一步、透过一层,不说天下伤心事是离别,只说天下伤心处是离亭。这样直中见曲,越过了离别之事来写离别之地,越过了送别之人来写送别之亭,立言就更高妙,运思就更超脱。而读者自会因地及事,由亭及人。

  不过,这首诗的得力之处却非上面这两句,而是它的后两句。在上两句诗里,诗人为了有力地展示主题、极言离别之苦,指出天下伤心之地是离亭,也就是说天下伤心之事莫过于离别,已经把诗意推到了高峰,似乎再没有什么话好说,没有进一步盘旋的余地了。如果后两句只就上两句平铺直叙地加以引伸,全诗将纤弱无力,索然寡味。而诗人才思所至,就亭外柳条未青之景,陡然转过笔锋,以“春风知别苦,不遣柳条青”这样两句,别翻新意,另辟诗境。

  这一出人意表的神来之笔,出自诗人的丰富联想。《文心雕龙·物色篇》说:“诗人感物,联类不穷。”诗思往往是与联想俱来的。诗人在构思时,要善于由甲及乙,由乙及丙。联类越广,转折和层次越多,诗篇就越有深度,也越耐人寻味。王之涣的《送别》诗“杨柳东风树,青青夹御河。近来攀折苦,应为别离多”,也是从杨柳生意,构思也很深曲;但就诗人的联想而言,只不过因古时有杨柳送别习俗,就把送别与杨柳这两件本来有联系的事物联系在了一起,而诗中虽然说到杨柳是“东风树”,却没有把送别一事与东风相联。李白的这两句诗却不仅因送别想到折柳,更因杨柳想到柳眼拖青要靠春风吹拂,从而把离别与春风这两件本来毫不相干的事物联在了一起。如果说王诗的联想还是直接的,那么李诗的联想则是间接的,其联想之翼就飞得更远了。

  应当说,在古代诗歌中,从送别写到折柳,在从折柳写到春风的诗,并非绝无仅有。杨巨源的《折杨柳》诗“水边杨柳曲尘丝,立马烦君折一枝。惟有春风最相惜,殷勤更向手中吹”,写得也具见巧思,但与李白这两句相比,就显得巧而不奇。李白的这两句诗是把联想和奇想结合为一的。诗人因送别时柳条未青、无枝可折而生奇想,想到这是春风故意不吹到柳条,故意不让它发青,而春风之所以不让柳条发青,是因为深知离别之苦,不忍看到人间折柳送别的场面。从诗人的构思说,这是联想兼奇想;而如果从艺术手法来说,这是托物言情,移情于景,把本来无知无情的春风写得有知有情,使它与相别之人同具惜别、伤别之心,从而化物为我,使它成了诗人的感情化身。

  与李白的这首诗异曲同工、相映成趣的有李商隐的《离亭赋得折杨柳二首》之一:

  暂凭樽酒送无憀,莫损愁眉与细腰。

  人世死前惟有别,春风争似惜长条。

  对照之下,两诗都以离亭为题,都是从离别想到杨柳,从杨柳想到春风,也都把春风写得深知离别之苦,对人间的离别满怀同情。但两诗的出发点相同,而结论却完全相反:李白设想春风因不愿见到折柳送别的场面而不让柳条发青;李商隐却先说送别之人不忍折损杨柳的枝叶,再设想春风为了让人们在临别之时从折柳相赠中表达一片情意,得到一点慰藉,而不惜柳条被人攀折。这说明,同一题材可以有各种不同的构思、不同的写法。诗人的想象是可以自由飞翔的,而想象的天地又是无限广阔的。

劳劳亭创作背景

  此诗所作年代已难以确考,似为唐玄宗天宝八载(749年)李白漫游金陵时作。詹锳《李白诗文系年》:”为去朝以后所作,不知确在何年,姑系于此(指天宝八载)。“

《劳劳亭》李白 拼音读音参考

láo láo tíng
劳劳亭

tiān xià shāng xīn chù, láo láo sòng kè tíng.
天下伤心处,劳劳送客亭。
chūn fēng zhī bié kǔ, bù qiǎn liǔ tiáo qīng.
春风知别苦,不遣柳条青。

《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意拼音解读

《láo láo tíng 》 lǐ bái

tiān xià shāng xīn chù ,láo láo sòng kè tíng 。
chūn fēng zhī bié kǔ ,bú qiǎn liǔ tiáo qīng 。

zuò zhě jiǎn jiè (lǐ bái )

lǐ bái tóu xiàng

lǐ bái (701nián -762nián ),zì tài bái ,hào qīng lián jū shì ,táng cháo làng màn zhǔ yì shī rén ,bèi hòu rén yù wéi “shī xiān ”。zǔ jí lǒng xī chéng jì (dài kǎo ),chū shēng yú xī yù suì yè chéng ,4suì zài suí fù qiān zhì jiàn nán dào mián zhōu 。lǐ bái cún shì shī wén qiān yú piān ,yǒu 《lǐ tài bái jí 》chuán shì 。762nián bìng shì ,xiǎng nián 61suì 。qí mù zài jīn ān huī dāng tú ,sì chuān jiāng yóu 、hú běi ān lù yǒu jì niàn guǎn 。

láo láo tíng fān yì jí zhù shì

fān yì
tiān xià zuì shāng xīn de dì fāng ,jiù shì zhè sòng bié de láo láo tíng 。
chūn fēng yě huì yì lí bié de tòng kǔ ,bú cuī zhè liǔ tiáo ér fā qīng 。

zhù shì
⑴láo láo tíng :zài jīn nán jīng shì xī nán ,gǔ xīn tíng nán ,wéi gǔ shí sòng bié zhī suǒ 。《jǐng dìng jiàn kāng zhì 》:láo láo tíng ,zài chéng nán shí wǔ lǐ ,gǔ sòng bié zhī suǒ 。wú zhì tíng zài láo láo shān shàng ,jīn gù jiā zhài dà lù dōng jí qí suǒ 。《jiāng nán tōng zhì 》:láo láo tíng ,zài jiāng níng fǔ zhì xī nán 。
⑵zhī :lǐ jiě 。
⑶qiǎn :ràng 。

láo láo tíng shǎng xī

  cǐ shī de qián liǎng jù “tiān xià shāng xīn chù ,láo láo sòng kè tíng ”,shī rén yǐ jí qí xǐ liàn de bǐ mò 、gāo dù gài kuò de shǒu fǎ ,pò tí ér rù ,zhí diǎn tí zhǐ 。dān jiù jù yì ér yán ,zhè liǎng jù jiù shì qū yuán 《chǔ cí ·jiǔ gē ·shǎo sī mìng 》suǒ shuō de “bēi mò bēi xī shēng bié lí ”hé jiāng yān 《bié fù 》suǒ shuō de “àn rán xiāo hún zhě ,wéi bié ér yǐ yǐ ”。dàn shī rén jì yǐ tíng wéi tí ,jiù chāo yuè yī bù 、tòu guò yī céng ,bú shuō tiān xià shāng xīn shì shì lí bié ,zhī shuō tiān xià shāng xīn chù shì lí tíng 。zhè yàng zhí zhōng jiàn qǔ ,yuè guò le lí bié zhī shì lái xiě lí bié zhī dì ,yuè guò le sòng bié zhī rén lái xiě sòng bié zhī tíng ,lì yán jiù gèng gāo miào ,yùn sī jiù gèng chāo tuō 。ér dú zhě zì huì yīn dì jí shì ,yóu tíng jí rén 。

  bú guò ,zhè shǒu shī de dé lì zhī chù què fēi shàng miàn zhè liǎng jù ,ér shì tā de hòu liǎng jù 。zài shàng liǎng jù shī lǐ ,shī rén wéi le yǒu lì dì zhǎn shì zhǔ tí 、jí yán lí bié zhī kǔ ,zhǐ chū tiān xià shāng xīn zhī dì shì lí tíng ,yě jiù shì shuō tiān xià shāng xīn zhī shì mò guò yú lí bié ,yǐ jīng bǎ shī yì tuī dào le gāo fēng ,sì hū zài méi yǒu shí me huà hǎo shuō ,méi yǒu jìn yī bù pán xuán de yú dì le 。rú guǒ hòu liǎng jù zhī jiù shàng liǎng jù píng pù zhí xù dì jiā yǐ yǐn shēn ,quán shī jiāng xiān ruò wú lì ,suǒ rán guǎ wèi 。ér shī rén cái sī suǒ zhì ,jiù tíng wài liǔ tiáo wèi qīng zhī jǐng ,dǒu rán zhuǎn guò bǐ fēng ,yǐ “chūn fēng zhī bié kǔ ,bú qiǎn liǔ tiáo qīng ”zhè yàng liǎng jù ,bié fān xīn yì ,lìng pì shī jìng 。

  zhè yī chū rén yì biǎo de shén lái zhī bǐ ,chū zì shī rén de fēng fù lián xiǎng 。《wén xīn diāo lóng ·wù sè piān 》shuō :“shī rén gǎn wù ,lián lèi bú qióng 。”shī sī wǎng wǎng shì yǔ lián xiǎng jù lái de 。shī rén zài gòu sī shí ,yào shàn yú yóu jiǎ jí yǐ ,yóu yǐ jí bǐng 。lián lèi yuè guǎng ,zhuǎn shé hé céng cì yuè duō ,shī piān jiù yuè yǒu shēn dù ,yě yuè nài rén xún wèi 。wáng zhī huàn de 《sòng bié 》shī “yáng liǔ dōng fēng shù ,qīng qīng jiá yù hé 。jìn lái pān shé kǔ ,yīng wéi bié lí duō ”,yě shì cóng yáng liǔ shēng yì ,gòu sī yě hěn shēn qǔ ;dàn jiù shī rén de lián xiǎng ér yán ,zhī bú guò yīn gǔ shí yǒu yáng liǔ sòng bié xí sú ,jiù bǎ sòng bié yǔ yáng liǔ zhè liǎng jiàn běn lái yǒu lián xì de shì wù lián xì zài le yī qǐ ,ér shī zhōng suī rán shuō dào yáng liǔ shì “dōng fēng shù ”,què méi yǒu bǎ sòng bié yī shì yǔ dōng fēng xiàng lián 。lǐ bái de zhè liǎng jù shī què bú jǐn yīn sòng bié xiǎng dào shé liǔ ,gèng yīn yáng liǔ xiǎng dào liǔ yǎn tuō qīng yào kào chūn fēng chuī fú ,cóng ér bǎ lí bié yǔ chūn fēng zhè liǎng jiàn běn lái háo bú xiàng gàn de shì wù lián zài le yī qǐ 。rú guǒ shuō wáng shī de lián xiǎng hái shì zhí jiē de ,nà me lǐ shī de lián xiǎng zé shì jiān jiē de ,qí lián xiǎng zhī yì jiù fēi dé gèng yuǎn le 。

  yīng dāng shuō ,zài gǔ dài shī gē zhōng ,cóng sòng bié xiě dào shé liǔ ,zài cóng shé liǔ xiě dào chūn fēng de shī ,bìng fēi jué wú jǐn yǒu 。yáng jù yuán de 《shé yáng liǔ 》shī “shuǐ biān yáng liǔ qǔ chén sī ,lì mǎ fán jun1 shé yī zhī 。wéi yǒu chūn fēng zuì xiàng xī ,yīn qín gèng xiàng shǒu zhōng chuī ”,xiě dé yě jù jiàn qiǎo sī ,dàn yǔ lǐ bái zhè liǎng jù xiàng bǐ ,jiù xiǎn dé qiǎo ér bú qí 。lǐ bái de zhè liǎng jù shī shì bǎ lián xiǎng hé qí xiǎng jié hé wéi yī de 。shī rén yīn sòng bié shí liǔ tiáo wèi qīng 、wú zhī kě shé ér shēng qí xiǎng ,xiǎng dào zhè shì chūn fēng gù yì bú chuī dào liǔ tiáo ,gù yì bú ràng tā fā qīng ,ér chūn fēng zhī suǒ yǐ bú ràng liǔ tiáo fā qīng ,shì yīn wéi shēn zhī lí bié zhī kǔ ,bú rěn kàn dào rén jiān shé liǔ sòng bié de chǎng miàn 。cóng shī rén de gòu sī shuō ,zhè shì lián xiǎng jiān qí xiǎng ;ér rú guǒ cóng yì shù shǒu fǎ lái shuō ,zhè shì tuō wù yán qíng ,yí qíng yú jǐng ,bǎ běn lái wú zhī wú qíng de chūn fēng xiě dé yǒu zhī yǒu qíng ,shǐ tā yǔ xiàng bié zhī rén tóng jù xī bié 、shāng bié zhī xīn ,cóng ér huà wù wéi wǒ ,shǐ tā chéng le shī rén de gǎn qíng huà shēn 。

  yǔ lǐ bái de zhè shǒu shī yì qǔ tóng gōng 、xiàng yìng chéng qù de yǒu lǐ shāng yǐn de 《lí tíng fù dé shé yáng liǔ èr shǒu 》zhī yī :

  zàn píng zūn jiǔ sòng wú liáo ,mò sǔn chóu méi yǔ xì yāo 。

  rén shì sǐ qián wéi yǒu bié ,chūn fēng zhēng sì xī zhǎng tiáo 。

  duì zhào zhī xià ,liǎng shī dōu yǐ lí tíng wéi tí ,dōu shì cóng lí bié xiǎng dào yáng liǔ ,cóng yáng liǔ xiǎng dào chūn fēng ,yě dōu bǎ chūn fēng xiě dé shēn zhī lí bié zhī kǔ ,duì rén jiān de lí bié mǎn huái tóng qíng 。dàn liǎng shī de chū fā diǎn xiàng tóng ,ér jié lùn què wán quán xiàng fǎn :lǐ bái shè xiǎng chūn fēng yīn bú yuàn jiàn dào shé liǔ sòng bié de chǎng miàn ér bú ràng liǔ tiáo fā qīng ;lǐ shāng yǐn què xiān shuō sòng bié zhī rén bú rěn shé sǔn yáng liǔ de zhī yè ,zài shè xiǎng chūn fēng wéi le ràng rén men zài lín bié zhī shí cóng shé liǔ xiàng zèng zhōng biǎo dá yī piàn qíng yì ,dé dào yī diǎn wèi jiè ,ér bú xī liǔ tiáo bèi rén pān shé 。zhè shuō míng ,tóng yī tí cái kě yǐ yǒu gè zhǒng bú tóng de gòu sī 、bú tóng de xiě fǎ 。shī rén de xiǎng xiàng shì kě yǐ zì yóu fēi xiáng de ,ér xiǎng xiàng de tiān dì yòu shì wú xiàn guǎng kuò de 。

láo láo tíng chuàng zuò bèi jǐng

  cǐ shī suǒ zuò nián dài yǐ nán yǐ què kǎo ,sì wéi táng xuán zōng tiān bǎo bā zǎi (749nián )lǐ bái màn yóu jīn líng shí zuò 。zhān yīng 《lǐ bái shī wén xì nián 》:”wéi qù cháo yǐ hòu suǒ zuò ,bú zhī què zài hé nián ,gū xì yú cǐ (zhǐ tiān bǎo bā zǎi )。“

《láo láo tíng 》lǐ bái pīn yīn dú yīn cān kǎo

láo láo tíng
láo láo tíng

tiān xià shāng xīn chù, láo láo sòng kè tíng.
tiān xià shāng xīn chù ,láo láo sòng kè tíng 。
chūn fēng zhī bié kǔ, bù qiǎn liǔ tiáo qīng.
chūn fēng zhī bié kǔ ,bú qiǎn liǔ tiáo qīng 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

李白 李白 李白(701─762),字太白,号青莲居士,祖籍陇西成纪(今甘肃省天水县附近)。先世于隋末流徙中亚。李白即生于中亚的碎叶城(今吉尔吉斯斯坦境内)。五岁时随其父迁居绵州彰明县(今四川省江油县)的青莲乡。早年在蜀中就学漫游。青年时期,开始漫游全国各地。天宝初,因道士吴筠的推荐,应诏赴长安,供奉翰林,受到唐玄宗李隆基的特殊礼遇。但因权贵不容,不久即遭谗去职,长期游历。天宝十四年(755)安史之乱起,他隐居庐山,但仍密切注视着国家和人民的命运。后参加永王李璘幕府。永王兵败被杀,李白坐系浔阳狱,第二年长流夜郎,途中遇赦。晚年飘泊于武昌、浔阳、宣城等地。代宗宝应元年(762)病死于其族叔当涂县令李阳冰处。纵观李白一生,其思想是比较复杂的。儒家、道家、纵横家、游侠思想对他都有影响。他企羡神仙,向往隐逸,可是又不愿「一朝飞腾为方丈蓬莱之人」,而要「申管晏之谈,谋帝王之术,奋其智能,愿为辅弼,使寰区大定,海县清一」(《代寿山答孟少府移文书》)。他有着远大的政治抱负,但又不愿走科举的道路。他想通过隐居,求仙获取声望,从而在名人荐举下,受到皇帝征召重用,以便实现「济苍生」、「安社稷」的理想,然后功成身退。诗人就是在这一思想指导下度过狂放而又坎坷的一生。李白存诗九百九十多首。这些诗歌,或以奔放的激情表达对理想政治的热烈追求,对建功立业的渴望;或以犀利的笔锋揭露政治集团的荒淫腐朽;或以善描的画笔点染祖国壮丽的山河。他的诗篇,无论五言七言,无论古体近体,无不别具风格,具有强烈的浪漫主义色彩。有《李太白集》。北宋初年,人们发现《菩萨蛮》「平林漠漠烟如织」和《忆秦娥》「秦娥梦断秦楼月」两词,又尊他为词的始祖。有人怀疑那是后人所托,至今聚讼纷纭。其实,李白的乐府诗,当时已被之管弦,就是词的滥觞了。至于历来被称为「百代词曲之祖」的这两首词,格调高绝,气象阔大,如果不属于李白,又算作谁的作品为好呢?

李白的诗词

  • 行路难(大道如青天)
  • 飞龙引二首·其二
  • 金乡送韦八之西京
  • 塞下曲六首
  • 荆州歌(缲丝忆君头绪多)
  • 《苏台览古》苏台览古李白原文、翻译、赏析和诗意
  • 长相思·其二
  • 长干行二首
  • (七言古诗)司马将军歌
  • 《宣城见杜鹃花/子规》宣城见杜鹃花/子规李白原文、翻译、赏析和诗意
  • 唐代诗词推荐

  • 送道士归天台
  • 赠农(一作孟郊诗)
  • 荆州新秋病起杂题一十五首。病起见庭柏
  • 登蒲涧寺后二岩三首
  • 送宾贡金夷吾奉使归本国
  • 大云池泛舟
  • 初还京师寓止府署偶题屋壁
  • 秋残
  • 离阙下日感恩
  • 蜀中三首
  • 《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意原文,《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意翻译,《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意赏析,《劳劳亭》劳劳亭李白原文、翻译、赏析和诗意阅读答案,出自李白的作品

    诗词类别

    李白的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语