《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)

作者:韦应物 朝代:唐代
《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)原文

《调笑令》 韦应物

胡马,胡马,远放燕支山下。
跑沙跑雪独嘶,东望西望路迷。
迷路,迷路,边草无穷日暮。

作者简介(韦应物)

韦应物头像

韦应物(737~792),中国唐代诗人。汉族,长安(今陕西西安)人。今传有10卷本《韦江州集》、两卷本《韦苏州诗集》、10卷本《韦苏州集》。散文仅存一篇。因出任过苏州刺史,世称“韦苏州”。诗风恬淡高远,以善于写景和描写隐逸生活著称。

调笑令·胡马翻译及注释

翻译
有一匹胡马,被远放在燕支山下。它在沙地上、雪地上来回地用蹄子刨,独自嘶鸣着,它停下来东张张,西望望,发现自己迷路了。而此刻,辽阔的大草原茫茫无边,天色将晚。

注释
胡:古代对北方和西方各族的泛称。
燕支山:在今甘肃省张掖市山丹县境内。
跑:同“刨”。
嘶:马叫声。

调笑令·胡马鉴赏

  这首小令运用象征的手法,表现离乡远戍的士卒的孤独和惆怅。作者以清晰的线条,单纯的色调,描绘了边地辽阔的草原风光,和徬徨在这奇异雄壮的大自然中的胡马的形象。语言浅直而意蕴深曲。燕支山,即焉支山,位于甘肃省永昌县西,古长城附近。唐代此地与东突厥接壤,是边境。这是此词所涉及的地理环境。从词中首先可看到燕支山下的四季风光。春,风沙扑面;冬,大雪盖地;夏,绿草如茵;秋,天高云淡。胡马就活动在这样的背景中。作者描写了一天中马的生活,它是在与风雪搏斗和期望中度过的。词的末句摄下的是,在桔黄的浑圆的落日渐渐沉没到地平线下,暮蔼笼罩大地那最易引起乡思离愁的时刻,胡马在天边的草原上的孤寂形象。仿佛它在为岁月有限与草原无限的对比而怅惘。在对景物的描写中处处交织着胡马的情绪。

  词作写了边地风光而并非主旨。在对马的拟人化的描写中,揭示了它的象征意义。“远放燕支山下”,“放”字已说明胡马非野马。“放”前着一“远”字,令人遐想。“远放”既给人以辽远的空间感,又使人见出“胡马”并非胡地之马,而是被远远地放到接近胡地的马。这时已使人感到马的象征性。但从进一步的描写中,象征意义就明显得不容置疑了。一般说来,放马时间是在夏天水草肥美,没有战事或农闲的时候,目的是节省草料,并使马吃到鲜草而肥壮。而“跑沙跑雪独嘶,东望西望路迷”,又写这匹马在风沙中、在大雪中迷失道路,不停地奔波,孤独地嘶鸣,惶惑不安地四处张望,寻找着、呼唤着伴侣。仔细揣摩,就会发现其中有两点矛盾:一,“放”马不会在风雪中;二,既然“放”马,马必有主人,不会迷路。产生这些矛盾不能归结于艺术高于生活,是因为作者把马当作人来写。如果将马看作是戍卒的象征,就合情合理了。“迷路”是戍卒的感觉,与“何处是归程?长亭更短亭”意近,而春秋代序,年复一年,在塞外无边风沙中长期戍守正是戍边战士的生活。

  此词用准确精炼的词语,含蓄曲折地表现了马的情绪,即戍边战士的情思。“远放”、“独嘶”、“无穷”这三个词都有一定的相对性,远对近,独对偶,无穷对有尽。正是这种相对性的张力表现了戍卒在此种情境中对彼种情境的向往。即戍卒从内地被遣放到边疆的感受、征戍生活的艰苦和思亲盼归的心绪。轻松的笔调表现深刻的主题,平浅的语言有着丰富的内涵,淡笔勾勒的画面浸润着浓郁的感情。

《调笑令》韦应物 拼音读音参考

tiáo xiào lìng
调笑令

hú mǎ, hú mǎ, yuǎn fàng yàn zhī shān xià.
胡马,胡马,远放燕支山下。
pǎo shā pǎo xuě dú sī, dōng wàng xī wàng lù mí.
跑沙跑雪独嘶,东望西望路迷。
mí lù, mí lù, biān cǎo wú qióng rì mù.
迷路,迷路,边草无穷日暮。

《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)拼音解读

《diào xiào lìng 》 wéi yīng wù

hú mǎ ,hú mǎ ,yuǎn fàng yàn zhī shān xià 。
pǎo shā pǎo xuě dú sī ,dōng wàng xī wàng lù mí 。
mí lù ,mí lù ,biān cǎo wú qióng rì mù 。

zuò zhě jiǎn jiè (wéi yīng wù )

wéi yīng wù tóu xiàng

wéi yīng wù (737~792),zhōng guó táng dài shī rén 。hàn zú ,zhǎng ān (jīn shǎn xī xī ān )rén 。jīn chuán yǒu 10juàn běn 《wéi jiāng zhōu jí 》、liǎng juàn běn 《wéi sū zhōu shī jí 》、10juàn běn 《wéi sū zhōu jí 》。sàn wén jǐn cún yī piān 。yīn chū rèn guò sū zhōu cì shǐ ,shì chēng “wéi sū zhōu ”。shī fēng tián dàn gāo yuǎn ,yǐ shàn yú xiě jǐng hé miáo xiě yǐn yì shēng huó zhe chēng 。

diào xiào lìng ·hú mǎ fān yì jí zhù shì

fān yì
yǒu yī pǐ hú mǎ ,bèi yuǎn fàng zài yàn zhī shān xià 。tā zài shā dì shàng 、xuě dì shàng lái huí dì yòng tí zǐ páo ,dú zì sī míng zhe ,tā tíng xià lái dōng zhāng zhāng ,xī wàng wàng ,fā xiàn zì jǐ mí lù le 。ér cǐ kè ,liáo kuò de dà cǎo yuán máng máng wú biān ,tiān sè jiāng wǎn 。

zhù shì
hú :gǔ dài duì běi fāng hé xī fāng gè zú de fàn chēng 。
yàn zhī shān :zài jīn gān sù shěng zhāng yè shì shān dān xiàn jìng nèi 。
pǎo :tóng “páo ”。
sī :mǎ jiào shēng 。

diào xiào lìng ·hú mǎ jiàn shǎng

  zhè shǒu xiǎo lìng yùn yòng xiàng zhēng de shǒu fǎ ,biǎo xiàn lí xiāng yuǎn shù de shì zú de gū dú hé chóu chàng 。zuò zhě yǐ qīng xī de xiàn tiáo ,dān chún de sè diào ,miáo huì le biān dì liáo kuò de cǎo yuán fēng guāng ,hé bàng huáng zài zhè qí yì xióng zhuàng de dà zì rán zhōng de hú mǎ de xíng xiàng 。yǔ yán qiǎn zhí ér yì yùn shēn qǔ 。yàn zhī shān ,jí yān zhī shān ,wèi yú gān sù shěng yǒng chāng xiàn xī ,gǔ zhǎng chéng fù jìn 。táng dài cǐ dì yǔ dōng tū jué jiē rǎng ,shì biān jìng 。zhè shì cǐ cí suǒ shè jí de dì lǐ huán jìng 。cóng cí zhōng shǒu xiān kě kàn dào yàn zhī shān xià de sì jì fēng guāng 。chūn ,fēng shā pū miàn ;dōng ,dà xuě gài dì ;xià ,lǜ cǎo rú yīn ;qiū ,tiān gāo yún dàn 。hú mǎ jiù huó dòng zài zhè yàng de bèi jǐng zhōng 。zuò zhě miáo xiě le yī tiān zhōng mǎ de shēng huó ,tā shì zài yǔ fēng xuě bó dòu hé qī wàng zhōng dù guò de 。cí de mò jù shè xià de shì ,zài jú huáng de hún yuán de luò rì jiàn jiàn chén méi dào dì píng xiàn xià ,mù ǎi lóng zhào dà dì nà zuì yì yǐn qǐ xiāng sī lí chóu de shí kè ,hú mǎ zài tiān biān de cǎo yuán shàng de gū jì xíng xiàng 。fǎng fó tā zài wéi suì yuè yǒu xiàn yǔ cǎo yuán wú xiàn de duì bǐ ér chàng wǎng 。zài duì jǐng wù de miáo xiě zhōng chù chù jiāo zhī zhe hú mǎ de qíng xù 。

  cí zuò xiě le biān dì fēng guāng ér bìng fēi zhǔ zhǐ 。zài duì mǎ de nǐ rén huà de miáo xiě zhōng ,jiē shì le tā de xiàng zhēng yì yì 。“yuǎn fàng yàn zhī shān xià ”,“fàng ”zì yǐ shuō míng hú mǎ fēi yě mǎ 。“fàng ”qián zhe yī “yuǎn ”zì ,lìng rén xiá xiǎng 。“yuǎn fàng ”jì gěi rén yǐ liáo yuǎn de kōng jiān gǎn ,yòu shǐ rén jiàn chū “hú mǎ ”bìng fēi hú dì zhī mǎ ,ér shì bèi yuǎn yuǎn dì fàng dào jiē jìn hú dì de mǎ 。zhè shí yǐ shǐ rén gǎn dào mǎ de xiàng zhēng xìng 。dàn cóng jìn yī bù de miáo xiě zhōng ,xiàng zhēng yì yì jiù míng xiǎn dé bú róng zhì yí le 。yī bān shuō lái ,fàng mǎ shí jiān shì zài xià tiān shuǐ cǎo féi měi ,méi yǒu zhàn shì huò nóng xián de shí hòu ,mù de shì jiē shěng cǎo liào ,bìng shǐ mǎ chī dào xiān cǎo ér féi zhuàng 。ér “pǎo shā pǎo xuě dú sī ,dōng wàng xī wàng lù mí ”,yòu xiě zhè pǐ mǎ zài fēng shā zhōng 、zài dà xuě zhōng mí shī dào lù ,bú tíng dì bēn bō ,gū dú dì sī míng ,huáng huò bú ān dì sì chù zhāng wàng ,xún zhǎo zhe 、hū huàn zhe bàn lǚ 。zǎi xì chuāi mó ,jiù huì fā xiàn qí zhōng yǒu liǎng diǎn máo dùn :yī ,“fàng ”mǎ bú huì zài fēng xuě zhōng ;èr ,jì rán “fàng ”mǎ ,mǎ bì yǒu zhǔ rén ,bú huì mí lù 。chǎn shēng zhè xiē máo dùn bú néng guī jié yú yì shù gāo yú shēng huó ,shì yīn wéi zuò zhě bǎ mǎ dāng zuò rén lái xiě 。rú guǒ jiāng mǎ kàn zuò shì shù zú de xiàng zhēng ,jiù hé qíng hé lǐ le 。“mí lù ”shì shù zú de gǎn jiào ,yǔ “hé chù shì guī chéng ?zhǎng tíng gèng duǎn tíng ”yì jìn ,ér chūn qiū dài xù ,nián fù yī nián ,zài sāi wài wú biān fēng shā zhōng zhǎng qī shù shǒu zhèng shì shù biān zhàn shì de shēng huó 。

  cǐ cí yòng zhǔn què jīng liàn de cí yǔ ,hán xù qǔ shé dì biǎo xiàn le mǎ de qíng xù ,jí shù biān zhàn shì de qíng sī 。“yuǎn fàng ”、“dú sī ”、“wú qióng ”zhè sān gè cí dōu yǒu yī dìng de xiàng duì xìng ,yuǎn duì jìn ,dú duì ǒu ,wú qióng duì yǒu jìn 。zhèng shì zhè zhǒng xiàng duì xìng de zhāng lì biǎo xiàn le shù zú zài cǐ zhǒng qíng jìng zhōng duì bǐ zhǒng qíng jìng de xiàng wǎng 。jí shù zú cóng nèi dì bèi qiǎn fàng dào biān jiāng de gǎn shòu 、zhēng shù shēng huó de jiān kǔ hé sī qīn pàn guī de xīn xù 。qīng sōng de bǐ diào biǎo xiàn shēn kè de zhǔ tí ,píng qiǎn de yǔ yán yǒu zhe fēng fù de nèi hán ,dàn bǐ gōu lè de huà miàn jìn rùn zhe nóng yù de gǎn qíng 。

《diào xiào lìng 》wéi yīng wù pīn yīn dú yīn cān kǎo

tiáo xiào lìng
diào xiào lìng

hú mǎ, hú mǎ, yuǎn fàng yàn zhī shān xià.
hú mǎ ,hú mǎ ,yuǎn fàng yàn zhī shān xià 。
pǎo shā pǎo xuě dú sī, dōng wàng xī wàng lù mí.
pǎo shā pǎo xuě dú sī ,dōng wàng xī wàng lù mí 。
mí lù, mí lù, biān cǎo wú qióng rì mù.
mí lù ,mí lù ,biān cǎo wú qióng rì mù 。


※提示:拼音为程序生成,因此多音字的拼音可能不准确。

相关翻译

相关赏析

作者介绍

韦应物 韦应物 韦应物(737─791?),长安(在今陕西省西安市)人,早年充当唐玄宗的侍卫,狂放不羁,后来折节读书,应举成进士,任过洛阳丞。曾一度辞官闲居,德宗时历任滁州、江州、苏州等地刺史,后人称他「韦江州」或「韦苏州」。又因曾任左司郎中,也有「韦左司」的称呼。韦应物的诗,以写田园山水著名,部分作品,对安史之乱后社会乱离、民生疾苦的情况,有所反映。在艺术上,他效法陶渊明,也受过谢灵运和王维的影响,形成自己的一种自然淡远的艺术特色。有《韦苏州集》。「身为里中横,家藏亡命儿,朝提樗蒲局,暮窃东邻姬」,他这番自述,不禁使人联想起在锦衣玉食绿酒红灯中长大的高干子弟,总是无法无天,连地方官也惹不起的。奇怪的是,他却在玩乐够了之后,忽而发愤读书,下决心脱胎换骨。后来他做过几任县令和刺史,曾经严惩不法军吏,又常感到无力拯救百姓而自愧,写下了「邑有流亡愧俸钱」这样的名句,终于在文学史上奠定了自己无可争辩的地位。他的诗卓然名家,「高雅闲谈,自成一家之体」,世以「王孟韦柳」并称,都继承陶渊明而各有特色。 他的词不多, 仅《三台》和《调笑》共四首。「胡马」一阕,极写边塞的荒凉,全无一字写人,却深切地体现了征人远戍的孤独和烦忧,选唐五代词没有不选这一首的。

韦应物的诗词

  • 《寄全椒山中道士》寄全椒山中道士韦应物原文、翻译、赏析和诗意
  • 《淮上喜会梁川故人/淮上喜会梁州故人》淮上喜会梁川故人/淮上喜会梁州故人韦应物原文、翻译、赏析和诗意
  • 《闻雁》闻雁韦应物原文、翻译、赏析和诗意
  • 赋得暮雨送李曹(楚江微雨里)
  • 幽居(贵贱虽异等)
  • 淮上喜会梁州故人(江汉曾为客)
  • 东郊
  • 调笑令·胡马
  • 初发扬子寄元大校书
  • 送杨氏女(永日方戚戚)
  • 唐代诗词推荐

  • 东溪别业寄吉州段郎中
  • 太真
  • 延寿里精舍寓居
  • 向竹吟
  • 送圆上人归庐山
  • 和袭美馆娃宫怀古五绝
  • 奉酬颜使君真卿见过郭中寺寺无山水之赏…以答焉
  • 七夕二首·其二
  • 崔成甫翻得宝歌
  • 费征君旧居
  • 《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)原文,《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)翻译,《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)赏析,《调笑令》韦应物原文、翻译、赏析和诗意(调笑令·胡马 韦应物)阅读答案,出自韦应物的作品

    诗词类别

    韦应物的诗词

    古文典籍

    热门名句

    热门成语